Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1189


Ông chủ trung niên nhìn thấy trứng vỡ đầy đất, không khỏi vò đầu bứt tóc, tỏ ra cực kỳ sốt ruột, sau đó bắt đầu chửi bởi. “Không thấy có xe tới sao? Xe lăn to như vậy mà vẫn ở giữa đường, cái này không phải là cố ý cản đường sao?”


Khi Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, cô rất tức giận.


Chỗ nhiều người qua lại, lái xe đã phải chú ý để không đụng trúng người đi đường, chứ đừng nói là người ngồi xe lăn bất tiện “Chủ, chủ nói chuyện có lương tâm tỷ được không? Mắt của chủ không nhìn rõ sao? Người to như vậy mà không nhìn thấy à? Chúng tôi đang đứng giữa đường hả?”


“Con bé này bị làm sao vậy? Nói cô một câu mà cô cãi lại hai câu à? Đúng là không có giáo dục, không biết lễ phép gì cả. Nhìn xem, trứng của tôi hỏng hết rồi, cô phải đến tiền cho tôi!”


Ông chủ sốt ruột nói.


Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trẻ nói: “Người này sao lại như vậy chứ?”


“Ngày nào cũng chạy xe máy đâm thẳng vào chỗ đông người như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, may mà chưa đâm trúng người.”


“Bắt nạt người tàn tật, chuyện như thế mà ông ta cũng dám làm!”


Dù ai cũng cảm thấy bất bình và tức giận nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ.


Mấy người đến mua rau đều là mấy bà thím trung niên, ngại ông chủ này cao lớn. Hơn nữa ông chú này thường xuyên đến đây, mỗi lần ông ta đến đều hắn học, không ai muốn vì người lạ mà đắc tội với ông ta.


Có người tốt bụng khuyên Hứa Minh Tâm nên rời đi càng sớm càng tốt, đừng so đo với ông ta.


Nghe vậy, ông chủ kia tức giận trợn mắt, người kia lập tức sợ hãi im lặng.


Ông ta nắm lấy cánh tay Hứa Minh Tâm, nói: “Đến tiền, nếu không đến thì đừng hòng đi dầu cắt


Sức lực của ông ta lớn đến mức khiến tay cô đầu nhỏi, không khỏi cau mày lộ vẻ đau khổ.


Cố Gia Huy nhìn theo, nhíu chặt máy, tiến lên trước bắt lấy cổ tay người đàn ông.


Sức của anh rất mạnh, nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông lực lưỡng khiến ông ta kêu lên đau đớn rồi buông tay ra. “Người tàn tật này bị làm sao vậy? Đừng tưởng ngồi xe lăn thì tôi không dám làm gì cậu? Cậu buông ra, nếu không ông đây sẽ đánh cậu!”


Hứa Minh Tâm không nói gì, dứt khoát gọi 113.


Nhìn thấy như vậy, người đàn ông lực lưỡng trực tiếp giật lấy điện thoại di động của cô. “Hù dọa tôi? Gọi cảnh sát tới? Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?”


“Ông trả lại cho tôi! Nếu không… hoặc là đừng trách tôi vô lễ!”


Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng.


Cơ thể nhỏ nhắn của cô che chắn phía trước Cố Gia Huy vì sợ rằng người chủ trung niên sẽ làm tổn thương anh. “Trả cô cũng được, đến tiến, đến rồ trưng cho tôi, chuyện này coi như giải quyết xong!”


“Không đến, tôi không làm gì sai cả “Con nhái này đúng là cứng miệng, con nhà nào Xem hôm nay tôi dạy dỗ lại cô như thế nào.


Nói xong liền xắn tay áo rồi bước lên phía trước.


Nhưng chưa đi được hai bước, một giọng nói nhân nhạt vang lên bên tai: “Ông động vào cô ấy thử xem.”


Những lời này… lạnh lùng như thể phát ra từ trong khối băng, khiến trái tim người ta run lên, sống lưng lạnh ngắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK