“Tôi đói rồi, tại sao còn không mang đồ ăn sáng đến cho tôi? Mấy người thờ ơ với tôi như vậy, đợi sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ xé nát vụn mấy người! Mấy người có biết tôi là ai không, tôi là mợ chủ của nhà họ Cố đấy!”
“Chị Cố… Tiền viện phí của cô lâu rồi chưa trả, người chăm sóc đã quá định mức…”
Một y tá run lẩy bẩy nói, vẫn còn chưa nói xong thì bị một người y tá khác cắt ngang.
“Xin đợi một lát, lập tức tôi sẽ chăm sóc cho cô.”
Nói xong, cô ta kéo người y tá kia ra ngoài. Hai người ra khỏi cửa, một người trong đó quở trách: “Cô là người mới đến sao? Sao lại đòi tiền cô ta? Cho dù người nhà cô ta không trả tiền viện phí cho chúng ta thì chúng ta cũng không thể đòi cô ta. Còn nói cái gì mình là mợ chủ nhà họ Cố, cũng không có ai trả tiền viện phí cho cô ta, còn ở đó mà kiêu căng, có lẽ cũng bị người ta ghét bỏ, cho nên không ai quan tâm cô ta!”
“Cô ta sinh non, tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Bây giờ cô ta còn quan tâm gì đến sức khỏe? Sau này cũng không sinh được nữa rồi, còn để ý đến sức khỏe làm gì. Có lẽ là làm chuyện xấu nhiều quá rồi, đây là sự trừng phạt của ông trời.”
Hai y tá nói kháy rồi rời khỏi.
Hứa Minh Tâm ở bên ngoài cửa nghe chuyện cười, Hứa An Kỳ lại trở nên thảm hại như vậy, đã đến bước ai cũng chán ghét rồi.
Cô cảm thấy bây giờ mình mà xuất hiện thì không thích hợp, từ bỏ cái suy nghĩ đi thăm, đang định quay người rời đi thì cô nghe thấy bên trong có âm thanh tiếng ly rơi xuống, còn kèm theo tiếng la hét của Hứa An Kỳ.
Hứa Minh Tâm không kềm được, xông vào bên trong.
Hứa An Kỳ ngã từ trên giường xuống, tay không cẩn thận còn đập lên mảnh thủy tinh vỡ.
Hứa An Kỳ không nhìn thấy rõ người, còn tưởng là y tá.
Cô ta giận dữ quát: “Mắt cô mù à, còn không mau dìu tôi dậy? Bệnh viện mấy người làm việc kiểu gì vậy, mang cơm cho tôi mà cần hai người làm gì, không biết để lại một người để tôi sai bảo sao?” Cô ta nói xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Minh Tâm, trong chốc lát yên lặng không một tiếng động.
Hứa Minh Tâm đỡ cô ta lên giường, ấn chuông gọi người cho cô ta.
“Có lẽ bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, tôi không làm phiền chị nữa, tôi đi đây.”
Hứa Minh Tâm quay người chuẩn bị đi, thì bị Hứa An Kỳ kêu lại.
“Hứa Minh Tâm, cô đến cười nhạo tôi phải không?”
“Cười nhạo chị cái gì?”
Cô quay người lại hỏi.
“Cười nhạo tôi biến thành cái bộ dạng này, mất con rồi, sau này cũng không sinh được nữa! Cười nhạo tôi hại cô không được, ngược lại còn liên lụy đến bố mẹ chồng tôi, hại họ ly hôn, mẹ chồng tôi còn vì vậy mà mang lên người tội danh giết người!”
“Hứa Minh Tâm, tôi thật sự xem nhẹ cô rồi, không ngờ thủ đoạn của cô lại lợi hại như vậy, mấy năm nay cũng học không ít chiêu dụ dỗ nhỉ, mới có thể khiến Cố Gia Huy đi theo tùy tùng như vậy!”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời chua cay ác độc như vậy, bàn tay cô nắm chặt lại thành quyền.
Cô không muốn xung đột với Hứa An Kỳ nữa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ta thì cô chỉ muốn tránh xa.
Tại sao mỗi lần cô ta đều làm cho mọi việc tệ hại hơn như vậy, nghĩ người khác khó chịu như vậy? Hứa Minh Tâm thở mạnh một hơi, lạnh nhạt nói: “Cười nhạo chị trộm gà không được lại còn mất nắm gạo sao? Chính xác là như vậy, chị vì hại tôi mà bỏ hết vốn liếng, ngay cả con của mình mà cũng có thể lợi dụng. Cho dù là một cái thai hư, nhưng cũng ở trong bụng chị lâu như vậy rồi, có dòng máu của chị. Lúc đứa con mất chị không đau lòng sao?”