“Thế nhưng … Anh ấy đã đính hôn với tôi rồi.”
Cô giống như là bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, dùng sức nói, giọng nói có chút khàn khàn.
“Nhưng vậy thì sao?”
Cô ấy nhẹ giọng nói.
Lạnh nhạt nói: “Đính hôn cũng không phải kết hôn, kết hôn còn có thể ly hôn. Hiện tại cái xã hội này, thay đổi trong nháy mắt, chuyện sau này, ai cũng không nói chắc được đâu!”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cảm giác lòng ngực sắp không thở nổi.
Cô há hốc mồm, muốn giải thích cái gì đó, nhưng thật lâu cũng không phát ra được một chữ.
Ngay lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Bạch Thư Hân.
“Cô cũng dám bắt nạt Hứa Minh Tâm, tôi liều mạng với cô!”
Bạch Thư Hân vén tay áo lên, trực tiếp xông lên trước.
Không nghờ tới thân thủ của đối phương lại khóe léo như vậy, xoay người nhẹ liền tránh được.
Bạch Thư Hân lập tức nhíu mày.
Người luyện võ!
Mà còn trên cơ cô ấy nữa.
“Lại tới một người nữa à?”
“Tôi mặc kệ cậu vàGia Huy là quan hệ như thế nào, nhưng mà Minh Tâm mới là vị hôn thê củaGia Huy. Cô lại định làm gì ?”
“Thật sao? Tôi định làm gì cũng không phải các người nói là được, mà là anhGia Huy quyết định mới được.”
AnhGia Huy…
Gọi cũng thân thiết quá.
Đúng vậy, cô ấy định làm gì, cũng làGia Huy nói là được.
Hóa ra không hay không biết, mình đã mất đi tất cả quyền chủ động từ lâu rồi. Yên khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, nói: “Nhìn bộ dáng này, cậu rất thích anhGia Huy sao? Thế nhưng cô không cảm thấy giữa hai người có khoảng cách sao? Tuổi tác thân phận, sức ảnh hưởng ở Đà Nẵng, cô không cảm thấy là trở ngại sao?
“Lời này, không phải nên là cô trả lời tôi sao. NếuGia Huy nói tôi là trở ngại, vậy tôi chính là trở ngại. Người bên ngoài, không có tư cách. Chuyện của chúng tôi cũng không tới phiên cô quản.”
Hứa Minh Tâm siết chặt bàn tay nhỏ, hít thở sâu một hơi, ánh mắt lộ ra đôi chút lạnh lùng, nhìn thẳng vào cô ấy.
Lần này, không có sự rụt rè nao núng.
Những lời này của Yên, cô nghe nhiều quá cũng đã ngán, không thể thay lời hoa văn hơn chút sao?
Yên nhìn thân thể gầy yếu của cô mà lại phát ra sức lực khổng lồ, nhìn tưởng yến đến mức gió thổi liền bay, nhưng là ánh mắt lại kiên định lạ thường.
Lúc này mới giống như là người nhà họ Cố!
Yên cười nói: “ Được rồi, đến bây giờ tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là ..”
Yên còn chưa nói xong, liền thấy trong góc thang máy có một người đi ra, mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Lệ Nghiêm!”