Cô làm sao lại ngu xuẩn như vậy, mấy ngày không nghe được tin tức bên bệnh viện, cũng không có một chút nghi ngờ nào!
Anh cả đêm không về, anh nói đang làm việc, mình cũng tin.
Anh có lúc nào vì công việc mà đêm không về? Mà cô bởi vì chuyện Lucia cứ canh cánh nghi ngờ trong lòng, lại bỏ quên điểm quan trọng này. “Tôi… Tôi còn cho rằng anh ấy đã quên cái hẹn của chúng tôi.”
“Tại sao lại quên?” Khương Tuấn kinh ngạc nói: “Lúc ông chủ đang làm việc có hỏi tôi, nên đón sinh nhật với cô thế nào, anh ấy nói đây không chỉ là sinh nhật của cô, mà còn là kỳ niệm một năm quen nhau của hai người, bất kể thế nào cũng phải tặng cho cho cô một sinh nhật ấn tượng thật sâu. Ông chủ ở bên kia ngày đêm không nghỉ, muốn sớm xử lý chuyện trở về, lòng như lửa đốt. Anh ấy làm sao có thể quên? Cô Minh Tâm, lần này cô hiểu lầm anh ấy mất rồi.”
Cô á khẩu không trả lời được, không biết mình nên nói cái gì, cô gõ cái đầu ngu xuẩn của mình một cãi, sớm biết thì đã không giận dỗi, nói ra cùng anh hết thảy không phải tốt hơn sao?
Cô hận ngay bây giờ không thể bay đến trước mặt Cố Gia Huy, mặc dù Khương Tuấn tay lái rất tốt, nhưng lại gặp phải kẹt xe.
Xe ken đặc, nước chảy không lọt, qua một cây cầu phải mất đến hai chục phút.
Khương Tuấn không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cố Gia Huy dặn dò, phải đưa cô đến nhanh một chút, nhưng không ngờ lại chần chờ đến bây giờ.
Con đường này vốn chỉ cần một giờ mà thôi, nhưng trên đường lại gặp kẹt xe, đúng lúc cao điểm đi làm, cho nên dùng ước chừng ba giờ mới đi tới chân núi.
Càng tới gần suối nước nóng, thời tiết càng tồi tệ.
Trên trời sấm đùng đoàng, đi đôi với gió
Mưa lớn như thác đổ. lốc.
Nơi đây dựa vào núi, nhiệt độ biến hóa khó lường. Đến lúc hai người đến nhà nghỉ, bên ngoài đã mưa như trút nước.
Cô bước vào nhà nghỉ, thấy được đồ đạc Cố Gia Huy chuẩn bị cho mình, nóc nhà lợp mái lá, phía dưới trang trí mành vải đung đưa.
Còn lại cô không nhìn kỹ, cũng không kịp nhìn.
Hai người hỏi ông chủ, ông chủ nói buổi sáng Cố Gia Huy đã đi lên núi, đến bây giờ cũng chưa xuống.
Bây giờ lại mưa như thác đổ, cho dù là dân bản xứ cũng không dám lên núi, bởi vì đường núi gặp nước sẽ bùn lầy không chịu nổi, ngã nhào tuột xuống là chuyện sớm hay muộn. “Không được, tôi phải đi lên đó, chắc chắn anh ấy đang đợi tôi!”
Cô vội vàng nói, chân muốn xong ra, vừa vặn nghe được ông chủ nói một câu.
Ông chủ đang nhìn ra phía ngoài màn mưa, kích động nói: “Lại mưa lớn, không biết lần này có khi nào động Nhân Duyên bị lấp không.”
“Ông nói cái gì?”
Tim cô như có ai bóp mạnh, khẩn cấp hỏi. “Động Nhân Duyên ấy”
“Cơn mưa này liên quan thế nào với động Nhân Duyên?”
“Động Nhân Duyên địa thế quá thấp, là một nhánh đường núi xẻ ra, mỗi lần trời mưa nước mưa cũng sẽ theo khe hở chảy vào bên trong. Nếu xảy ra lở đất, vậy thì động Nhân Duyên sẽ hoàn toàn bị lấp. Nói đó rất hẻo lánh, nếu là ban ngày khô ráo còn dễ nói, nhưng trời mưa sẽ trở nên rất nguy hiểm. Chính phủ đã quyết định phong tỏa, nhưng đến bây giờ vẫn chưa phê chuẩn. Du khách tới đây, đụng phải thời tiết khắc nghiệt một chút, chúng tôi cũng sẽ nhắc nhở họ không đi đến động Nhân Duyên.”