“Em… vừa nãy em muốn đi vệ sinh, không ngờ lúc xuống giường đi nhanh quá nên ngã, hình như bị trẹo chân rồi.”
“Để anh xem nào.”
Cố Gia Huy căng thẳng, cuống cuồng sờ lên mắt cá chân của cô.
Còn Hứa Minh Tâm thì đau đến mức ngồi đó hít vào một hơi, vốn dĩ cô chỉ muốn diễn kịch thôi, nhưng ai biết được giả lại thành thật, lúc cô bước xuống giường quá vội vàng, mắt cá chân bị trẹo xuống “cách” một tiếng.
Đúng là tự mình chuốc lấy phiền phức…
Mắt cá chân nhanh chóng sưng vù lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, trong một thời gian ngắn cũng sẽ rất khó để giảm sưng.
Hiện giờ lại còn đang bị mất điện nên muốn tìm một viên đá cũng không có.
“Để anh đưa em đến phòng khám gần đây.”
“Được.”
Hứa Minh Tâm vội vàng gật đầu.
Sau đó Cố Gia Huy liền ôm cô lên nhưng lại bị cô từ chối.
“Anh cõng em.”
Anh đã từng ôm người phụ nữ khác làm cho cô đến tận bây giờ vẫn cảm thấy không vui!
Cô cũng có chút nóng nảy chứ.
Tất nhiên Cố Gia Huy có thể hiểu được cô đang nghĩ gì, cô gái này của anh vẫn còn đang cố chấp phân cao thấp với anh nữa kìa.
Anh cõng Hứa Minh Tâm lên rồi đi ra phía cửa.
Ngô Ưu thấy vậy thì tức đến mức sắc mặt tái xanh đi rồi, đây chẳng phải là chút mánh khóe của cô hay sao? Thế mà Hứa Minh Tâm lại không biết xấu hổ diễn lại kịch của cô một lần nữa.
Đúng là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa! Mắt nhìn thấy bọn họ sắp đi ra ngoài, Ngô Ưu vội vội vàng vàng túm lấy tay áo của Cố Gia Huy, khom người lại, nói: “AnhGia Huy, chân của em cũng bị đau mà.”
“Tôi thấy cô cả một đường về đây đều đi đứng rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn, rất ổn mà.”
Anh không ngần ngại vạch trần cô ta, đánh cho cô ta một đòn phủ đầu.
Nếu như không phải vì anh muốn kích động đến Hứa Minh Tâm thì còn lâu anh mới thèm diễn mấy cái trò vụng về này với Ngô Ưu.
Ngô Ưu nghe anh nói vậy liền im lặng ngay tức khắc, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng.
Cảm giác bị người khác vạch trần thật sự không hề dễ chịu.
Cô ta không có cách nào có thể ngăn Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm lại, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cô ta tức đến mức hung hăng giậm chân xuống dưới đất, trong lòng cô ta cảm thấy không cam tâm.
Chính ngay tại lúc này, thím Ngô đi tới và nói: “Mẹ vừa nhìn thấy anh Cố cõng cô Hứa ra ngoài, xảy ra chuyện gì thế?”
“Con đàn bà giả tạo đó muốn dụ dỗ anh ấy! Mẹ, sao trên đời này lại có thể xuất hiện loại người phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta chứ? Rõ ràng anhGia Huy có thiện cảm với con, thế mà cô ta lại dùng thủ đoạn để tiện, thấp hèn như vậy, đúng là không biết xấu hổ!