Là do mẹ của anh… không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Vì vậy, anh mới tìm mọi cách để nâng cao vị thế của Hứa Minh Tâm, anh không muốn cô phải chịu những lời đàm tiểu giống như mẹ anh năm đó nữa.
Chỉ là khi cô thực sự trở nên tốt hơn rồi thì anh lại bắt đầu lo lắng, suy tính thiệt hơn. “Mẹ, con đưa Hứa Minh Tâm đến thăm mẹ. Cô ấy là người phụ nữ mà con trai của mẹ yêu thương nhất,con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cả đời.”
“Mẹ ..”
Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng nói, cô có chút ngại ngùng.
Mẹ…
Từ ngữ này đối với cô vẫn còn rất xa lạ, cô đã từng gọi Trần Hiểu Vân như vậy, nhưng cô biết Trần Hiểu Vân cũng không thích thú gì khi cô gọi bà ta như vậy, nếu như không phải vì thể diện của Hứa Văn Mạnh, thì bà ta chỉ mong sao có thể công khai thân phận của đứa con gái riêng của bà ta ra bên ngoài mà thôi.
Cô cũng không thực sự coi bà ta là mẹ và cô cũng chưa từng được nhìn thấy mẹ ruột của mình.
Vì thế khi cô cất lên tiếng gọi mẹ, cô có cảm giác rất xa lạ.
Hiện giờ bắt chước Cố Gia Huy gọi bà một tiếng “mẹ” làm cô không khỏi có chút ngượng ngùng.
Ngay khi tiếng gọi của cô cất lên anh đã siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô và nhìn sâu vào ánh mắt của cô. “Cảm ơn em, anh nghĩ bà chắc hẳn đang cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Giữa anh và em còn khách sáo cái gì chứ? Dù sao thì… sớm muộn gì em cũng sẽ gọi mà.” Cô đỏ mặt, nói.
Hứa Minh Tâm nhìn bia mộ, trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm.
Cô nhất định sẽ chăm sóc Cố Gia Huy thật tốt, anh đã vất vả như vậy rồi, hai người thật vất vả mới có một gia đình.
Cô sẽ quản lý nó thật tốt.
Cô rất muốn sớm tròn hai mươi tuổi, để có thể quang minh chính đại làm vợ Cố Gia Huy.
Cô không nhịn được nghĩ đến chiếc váy cưới màu trắng, cô rất chờ mong mình mặc nó vào, và gả cho Cố Gia Huy sẽ trông ra sao.
Cô không cần hôn lễ hoa lệ cỡ nào, phố trương mức nào, và cũng không cần tổ chức lễ cưới trên biển như Hứa An Kỳ.
Một nhà thờ nhỏ là đủ rồi, có những người quan trọng nhất ở đó, cô cũng đã rất thỏa mãn.
Trước đây, chuyện kết hôn cô không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại, cô hơi không kịp chờ đợi muốn trở thành cô dâu của Cố Gia Huy. “Cố Gia Huy, anh phải nhớ cầu hôn em khi em hai mươi tuổi! Đặc biệt phải lãng mạn nhé, em không muốn có tiếc nuối.”
“Được, anh sẽ cho em một buổi cầu hôn vừa ý, để em cam tâm tình nguyện gả cho anh.”
“Ở trước mặt người lớn, không tính nhé! Mẹ, mẹ nhớ kỹ giúp con, nếu anh ấy không làm được, mẹ nhớ báo mộng cho anh ấy, để dạy dỗ anh ấy một chút!”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
“Em đã gọi cứu binh rồi?”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ cười.
Anh nhìn giờ, cũng không còn sớm, nói: “Chúng con cần phải về, người của nhà họ Ngô còn đang chờ chúng con về ăn cơm.”
“Ừm, hẹn gặp lại mẹ, sang năm chúng con trở lại.”
Cô phất tay một cái, đi theo Cố Gia Huy xuống núi.
Anh quay đầu nhìn mộ bia thật sâu. Mẹ, lần sau con sext mang Cổ Cố tới.