Sau đó ông ấy đi đến trước mặt Lê Văn Vân đỡ anh dậy, lau lau nước mắt, không nhiều lời vỗ vai Lê Văn Vân nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
“Ồ, không phải cậu tù chung thân sao? Sao lại ra ngoài được? Cậu chắc không phải là trốn ra đâu nhỉ?” Lê Vân Sinh đang ngồi trên sô pha trong phòng đúng lúc này mở miệng nói.
Ngay sau đó ông ta dường như nhớ tới cái gì, nhìn Lê Văn Vân cười nhạo: “Vừa rồi nói không ký, là cậu à?"
Lê Văn Vân xoa xoa đôi mắt ửng đỏ, nhìn về phía Lê Vân Sinh gằn từng chữ: “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ông uy hiếp bố tôi, đúng không?”
"Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ông uy hiếp bố tôi, đúng không?”
Đôi mắt Lê Văn Vân nhìn về phía Lê Vân Sinh, trong mắt không có bất kỳ cảm tình nào. Trong đôi mắt ấy toàn bộ đều là vẻ lạnh lẽo.
Điều này khiến cho Lê Văn Sinh đang ngồi trên ghế sô pha như rơi vào hầm băng, cả người không nhịn được run rẩy.
“Tôi...” Lê Vân Sinh lắp bắp nói, đôi mắt kia của Lê Văn Vân làm cho ông ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
VietWriter
Lê Cảnh An nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt hơi đổi, ông ấy cho rằng Lê Văn Vân ở trong trại giam chín năm, cho rằng anh vừa mới ra ngoài, nếu như vì chuyện vừa rồi mà ra tay lần nữa, ông ấy lo lắng Lê Văn Vân lại phải vào tù nên vội vàng nói: “Ông đi đi, phần hợp đồng này tôi không có cách nào ký được.”
Lê Vân Sinh rất muốn uy hiếp thêm hai câu nữa nhưng dưới ánh mắt chăm chủ của Lê Văn Vân, ông ta không dám nói, cầm lấy túi văn kiện rồi đứng lên.
Lúc đi ngang qua người Lê Văn Vân, giọng nói rét lạnh của anh lại vang lên lần nữa: “Nếu như ông dám kêu người đến gây phiền phức thì hậu quả tự chịu.”
Đúng thế, anh biết, cũng có thể tưởng tượng được chín năm này bố mẹ mình rốt cuộc đã phải chịu sự khinh thường như thế nào!
Lúc trước anh ở trong người gác đêm không có cách nào trở về, cũng không thể làm được gì.
Nhưng hiện tại anh đã trở về rồi, anh sẽ không để bố mẹ mình phải chịu bất kỳ oan ức nào nữa.
Lê Vân Sinh nuốt nước bọt, lướt qua Lê Văn Vân.
Nhìn ông ta rời đi, cảm xúc lạnh lẽo trên người Lê Văn Vân mới từ từ biến mất, anh đặt balo xuống, nhìn Lê Cảnh An nói: “Bố, con xin lỗi, khiến mọi người phải lo lắng tận chín năm!”
Lê Cảnh An cũng nước mắt lưng tròng, ông ấy nhăn mũi nói: “Có thể về là tốt rồi! Con không biết đâu, chín năm này bố với mẹ của con đến trại giam thăm con không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào nhìn thấy con, bố còn ổn nhưng mẹ con vẫn luôn rất đau lòng. Có điều hiện tại trở về là tốt rồi!”
Mũi Lê Văn Vân có hơi cay, anh nhìn xung quanh nói: “Đúng rồi, mẹ con đâu?”
“Mẹ con đến nhà dì nhỏ con rồi, hôm nay là sinh nhật dì nhỏ con, vốn dĩ bố cũng muốn đi cùng bà ấy, kết quả Lê Vân Sinh gọi điện tới nói muốn tìm bố có chút việc nên bị trì hoãn” Lê Cảnh An nói: “Vừa lúc con đi với bố đến gặp dì nhỏ con một lát.”
Nói xong ông ấy lại thở dài: “Từ sau khi chuyện của con xảy ra, người nhà họ Lê liền cắt đứt không qua lại với nhà chúng ta, cũng may họ hàng bên mẹ con không ghét bỏ, vẫn qua lại đến nay.”
Tâm tình ông ấy cũng khôi phục rất nhiều lại vỗ vỗ vai Lê Văn Vân nói: “Đi thôi, bổ mang con qua đó.”
Lê Văn Vân gật đầu, vứt balo lên số pha rồi ra ngoài cùng Lê Cảnh An!
Thu nhập của Lê Cảnh An không tệ lắm, hiện tại ông ấy đã mua nhà lớn, cũng mua một chiếc xe khá tốt, sau khi lên xe Lê Cảnh An vẫn luôn kể về những chuyện đã xảy ra trong chín năm qua, dường như nói mãi không hết lời!
Lê Văn Vân yên tĩnh ngồi nghe!
Trên thực tế anh biết rất nhiều chuyện.
Mặc dù trong thời gian làm người gác đêm, anh không thể gặp mặt bố mẹ mình nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Rất nhanh xe đã lái vào trong một cư xá, sau khi dừng xe hai bố con liền đi về phía một tòa nhà.
Vừa mới đi tới dưới lầu, mắt Lê Văn Vân bỗng nhiên nhìn về một hướng, ở chỗ đó có một người khoảng hơn hai mươi tuổi đang cúi đầu, hơi ủ rũ đi ra ngoài cư xá.
Mắt Lê Văn Vân hơi sáng lên, người kia Lê Văn Vân biết, là bạn chơi cùng anh từ nhỏ, Khương Vĩ.
Khương Vĩ không phải con em nhà giàu nhưng quan hệ với Lê Văn Vân rất tốt, hai người biết nhau từ lúc học mẫu giáo, là bạn học đến tận lúc tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lê Văn Vân thi vào đại học Lâm Hải, còn Khương Vĩ thì kém hơn một chút, chỉ thi vào một trường đại học chính quy bình thường ở ngoài tỉnh. Khi Lê Văn Vân vào trại giam hai người cũng mất liên lạc từ đó.
Chín năm không gặp, Khương Vĩ không thay đổi quá nhiều về vẻ ngoài, có điều anh ta dường như uống phải canh bế môn, có chút ủ rũ mất tinh thần.
“Bố, bố đến nhà dì út trước đi, lát nữa con qua đó.”
“Hả?” Lê Cảnh An hơi sửng sốt sau đó gật đầu: “Nhà dì út con ở tòa số 7 phòng 7-8, lát nữa con lên cũng được vừa lúc bố nói trước với họ tin con trở về.”
Lê Văn Vân gật đầu.