Khi tới cây cầu, Lê Văn Vân đã tìm thấy xe, anh quay sang nhìn bà ta, nói: "Đã qua bốn mươi năm rồi, tên đầu sỏ gây tội cũng đã chết, đừng nghĩ nhiều nữa, tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai quay về Lâm Hải hội họp với đám Cố Bạch, nghe Cố Bạch lải nhải vài câu là tâm trạng sẽ tự tốt lên thôi."
Doãn Nhu xoa xoa hốc mắt ửng đỏ, sau đó quay sang nhìn Lê Văn Vân, bình thản mỉm cười nói: "Tôi không sao, chỉ là mối thù này đã đè nén quá lâu, khi thù lớn thật sự đã trả xong, trong lòng trái lại bỗng cảm thấy hơi trống rỗng thôi."
Đúng vậy, đã qua gần bốn mươi năm, hận thù cũng đã bị thời gian mài mòn gần hết, thứ còn sót lại phần lớn là chấp niệm mà thôi.
Lê Văn Vân nhìn thành phố bí ẩn này, thở dài một hơi, đáp: "Chỉ là… nếu đám người kia thật sự đầu nhập vào Hồng Nguyệt thì cũng phiền phức lớn đấy."
"Bây giờ cậu hối hận rồi à?" Doãn Nhu hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: "Không hối hận, nói trắng ra thì đám người kia chỉ là ngọn cỏ ven đường mà thôi, chưa chắc gì Hồng Nguyệt đã chịu nhận bọn họ. Hơn nữa chuyện này do tôi gây ra, nếu họ thật sự đầu quân vào Hồng Nguyệt, vậy tôi sẽ phụ trách tới cùng…”
Dứt lời, sát khí lộ rõ nơi đáy mắt anh.
Đối với người của Hồng Nguyệt, trước giờ Lê Văn Vân chưa từng nương tay.
Doãn Nhu gật đầu, nói: "Ừm, đến lúc đó tôi sẽ cùng cậu phụ trách."
"Chậc chậc, dì Doãn à, đừng nói tối nghĩa như vậy chứ, làm như tôi và bà sắp kết hôn tới nơi vậy." Lê Văn Vân bĩu môi đáp.
Mặt mày Doãn Nhu tối lại, bà ta ngồi trên ghế phó lái, chầm chậm quay đầu, để lộ một góc mặt trông vô cùng kỳ quái, thoạt trông gợi cảm không chịu nổi. Khóe miệng bà ta hơi nhếch, nói: "Lê Văn Vân, nói thật đi, chẳng lẽ trước giờ cậu chưa từng cảm thấy rung động đối với tôi à? Lúc trước chính cậu đã lén lút chạy tới nhím trộm tôi tắm đấy!"
Tư thế này của bà ta trông có hơi quyến rũ, Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng nói: "Đó là Đường Đường một hai muốn nhìn, tôi chỉ canh chừng giúp cậu ta thôi."
"Vậy ư? Dáng người của tôi cũng không tệ lắm, đúng không?" Doãn Nhu nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
"Khụ khụ!" Lê Văn Vân vội ho khù khụ.
Trải qua một hồi đùa giỡn như vậy, bầu không khí bi thương quanh người Doãn Nhu đã tản đi ít nhiều, Lê Văn Vân khởi động xe, chạy dọc theo cầu vượt, sau đó tiến vào đường hầm.
Ánh đèn xe của anh từ từ tiến về phía trước, chỉ lát sau, anh đã chạy ra khỏi đường hầm, hướng về phía đường lớn. Sau khi chạy dọc quốc lộ được một khoảng, anh phát hiện bên cạnh có một bóng người đang rướn người ra vẫy tay với họ.
Chính là Cát Long!
Lê Văn Vân hào hứng nhìn sang phía tên đó, trong chuyện lần này, ông ta xem như giúp họ đại ân, nếu không phải ông ta có người quen với người từng giúp nhà họ Đồng sửa chữa lại chỗ này, họ gần như không thể nào tìm tới được đây.
Đương nhiên, nhà họ Đồng và Người Gác Đêm từng ký kết hiệp định với nhau, tức là bên phía Người Gác Đêm cũng có tin tức về nhà họ Đồng, chẳng quà vì hiệp định giữa cả hai nên số người trong Người Gác Đêm biết được tin này cũng không nhiều.
Nếu Lê Văn Vân tới hỏi thăm Trác Nhất Minh, có lẽ vẫn có thể lấy được manh mối.
Nhưng nhờ sự xuất hiện của Cát Long, anh đã tiết kiệm được sức lực đi một bước dài. Anh dừng xe, Cát Long vội vàng mở cửa ngồi vào trong, ông ta ho nhẹ một tiếng hỏi: "Đại xa, chuyện của các anh giải quyết xong chưa?"
"Xong rồi!" Lê Văn Vân vừa nói, vừa khởi động xe.
Cát Long mím môi, vội ho một tiếng nữa, nói: "À thì, về chuyện thù lao, anh định đưa tiền mặt hay là…”
Nghe vậy, Lê Văn Vân lập tức thắng gấp, sau đó quay đầu nhìn Cát Long, nụ cười mỉm thoắt ẩn thoắt hiện.
"Ông nói tôi nên dẫn ông tới đồn cảnh sát? Hay là đuổi ông về lại nhà họ Đồng đây?" Lê Văn Vân cười hì hì hỏi.
Trên mặt Cát Long hiện rõ vẻ ngẩn ngơ.
"Bỏ đi, không đùa với ông nữa." Lê Văn Vân nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của ông ta thì không kiềm được mà khẽ nhếch khóe miệng, anh nói: "Tôi có thể cho ông một khoản tiền, nhưng… từ giờ về sau ông không được làm mấy chuyện trộm chó trộm gà này nữa, cái gì mà múa tiên nhân gì ấy, đừng làm mấy chuyện đáng ghét này nữa!"
"Bây giờ tôi thật sự không còn làm cái này nữa." Cát Long vội vàng phủ nhận.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bản chất của ông chính là xấu xa." Lê Văn Vân bình thản phản bác: "Tôi sẽ tìm người canh chừng ông, nếu để tôi nghe được từ chỗ người ta ông có gì đó không phải, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Lúc thốt ra câu này, giọng Lê Văn Vân nghe hơi lạnh lùng.
"Không đâu, chắc chắn không!" Cát Long vội vàng nói.
Lê Văn Vân nhìn ông ta một hồi lâu, sau đó móc di động ra chuyển tiền qua cho ông ta. Cát Long nhìn thấy tin nhắn báo có tiền chuyển vào tài khoản thì vui đến khóe miệng sắp nứt ra luôn.
Về tới nội thành, Cát Long chủ động muốn xuống xe, ông ta cũng không định để nhóm Lê Văn Vân chở về tới nhà.
Lê Văn Vân cũng không mời ông ta ở lại ăn cơm, đợi Cát Long xuống xe rồi, anh và Doãn Nhu lập tức lái xe tới khách sạn mà Lưu Vân Phong đã đặt trước cho hai người họ, sau khi làm thủ tục nhận phòng, hai người ai về phòng nấy.
Lúc này trời vẫn còn sớm, chỉ mới khoảng chập choạng tối mà thôi.
Lê Văn Vân bước vào phòng tắm tắm rửa một lượt, sau đó nằm ngả ra giường.
Chỉ lát sau, Doãn Nhu đã tới gõ cửa phòng anh, Lê Văn Vân mở cửa, Doãn Nhu bước vào trong phòng.
"Đúng rồi, tôi đang định đặt vé máy bay, bà tính về Lâm Hải tìm bọn họ, hay là cùng tôi tới Yên Kinh chơi một chuyến?" Lê Văn Vân hỏi.
Chuyện của Doãn Nhu đã giải quyết xong, vậy mục tiêu kế tiếp của Lê Văn Vân chính là về Yên Kinh để tìm cho ra mấy mẩu xương rồng còn sót lại ở đó.
Doãn Nhu lắc đầu nói: "Tôi không đi được, tình hình giữa tôi và xã hội này hoàn toàn tách biệt. Tôi định quay về Lâm Hải, bảo bác sĩ Phạm dạy tôi hòa nhập với xã hội trước, nếu cứ vậy theo cậu tới Yên Kinh, không biết cậu sẽ lại làm ra chuyện thiêu thân gì nữa!"
Lê Văn Vân bật cười, sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, trong khoảng thời gian này cố gắng nghỉ ngơi đi, còn nữa, bà đã lấy được xương rồi, có thể hấp thu bao nhiêu thì hấp thu bấy nhiêu, chiến tranh không còn cách chúng ta bao lâu nữa đâu, chỉ khi bản thân trở nên cường đại thì mới có thể bảo vệ tốt cho chính mình cũng như bạn bè và người thân!"
Doãn Nhu giương mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: "Cậu định quay lại Người Gác Đêm hả?"
"Về hay không không còn quan trọng nữa, một khi chiến tranh hoàn toàn bùng nổ, chúng ta sẽ chẳng có cách nào may mắn thoát khỏi!" Lê Văn Vân nói: "Bà sống ở khu Tội Ác lâu vậy, hẳn cũng có quen biết với “bọn họ”.”
Doãn Nhu gật đầu, đáp: "Hiểu, ở đây có rất nhiều chủng loại xương, đến lúc đó tôi sẽ để Thi Kỳ xem thử, coi có tìm được loại nào phù hợp với bản thân không."
Lê Văn Vân gật đầu, anh cầm điện thoại di động lên nhìn, mặt mày hơi biến sắc.
Bọn họ đã thành lập một nhóm wechat, thành viên bao gồm mọi người trong tiểu đội 11762, chỉ là hiện tại Doãn Nhu vẫn chưa gia nhập, bà ta không có wechat. Lúc này trong nhóm, Cố Bạch có nhắn một tin.
"Trần Tiêu siêu cấp!"
"Trời ơi, bao giờ tôi mới có thể lên siêu cấp đây!"
Không ai trả lời anh ta, nhìn thấy tin nhắn này, trên mặt Lê Văn Vân hiện lên ý cười!
Một tiểu đội có bốn gã siêu cấp, trận thế này gần như chưa ai có.
"Thu dọn xong rồi thì chúng ta cùng đi ăn cơm thôi! Thuận tiện xem cảnh đêm Du Châu!" Doãn Nhu nói.
Lê Văn Vân gật đầu, đáp: "Đi!"
Hai người đi ra cửa.
..
Cùng lúc đó, Du Châu, trong biệt thự nhà họ Đồng, cái chết của Đồng Tốn đã tạo thành tổn thất cực lớn cho cả nhà họ Đồng.
Người giết Đồng Tốn cứ thế đường hoàng rời khỏi, thậm chí không một ai trong nhà họ Đồng dám đứng ra phản kháng.
Lúc này Đồng Dương đang ngồi ở sảnh trước lâu đài, nói gì đó vào điện thoại trong tay.
"Đúng vậy, tôi không nói sai đâu, chính là Lê Văn Vân, là Người Gác Đêm số 0 kia, cậu ta đã ra tay, nhưng cậu ta cũng nói bản thân đã rời khỏi Người Gác Đêm!"
Trên màn hình di động của ông ta là hai ông cụ.
"Xem ra Trác Nhất Minh đã không nhịn nổi nữa, tính ra tay với đám lão già chúng ta đây mà!" Một người trong số đó cười khẩy một tiếng, nói: "Đồng Dương, đừng lo lắng, chuyện này, tôi sẽ cho các người một câu trả lời hợp lý!"