Giọng Lê Văn Vân rất bình tĩnh, nhưng ông ta lạnh hết sống lưng.
“Bây giờ muốn xuống à?” Lê Văn Vân cười nói: “Hình như là muộn mất rồi, yên tâm, tôi sẽ làm như thật, như thể bị xe tông thật, sáu mươi nghìn tệ với chúng tôi mà nói là chuyện nhỏ, tiêu chút tiền mua niềm vui, để đám người ăn vạ như ông biết điều chút, tôi cảm thấy đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
Nhan Như Tuyết nghe Lê Văn Vân nói chuyện, khoé miệng kéo khẽ một nụ cười.
Sắc mặt tên ăn vạ kia tái mét.
Đúng rồi, xe Nhan Như Tuyết chạy là tiền triệu cả, sáu mươi nghìn tệ với chủ nhân chiếc xe này mà nói không là gì, tiêu chút tiền để ông ta chơi với họ, cũng không có gì lạ.
Mình tự nói chân mình gãy, Lê Văn Vân bẻ gãy chân mình ở một chỗ vắng người thì ông ta cũng không còn cách nào chống chế.
“Vậy nên bây giờ ông nhận rồi?” Lê Văn Vân cười híp mắt.
Người kia vội gật đầu: “Sau này tôi không làm chuyện như thế này nữa, cầu xin cô cậu tha cho tôi!”
Tay Lê Văn Vân vẫn giữ vai ông ta, cảm giác đau nhói trên vai ông ta càng lúc càng rõ.
“Lê Văn Vân, nếu đã là ăn vạ thì để cho tôi giải quyết!” Nhan Như Tuyết bỗng cất lời.
Lê Văn Vân khó hiểu nhìn Nhan Như Tuyết, Nhan Như Tuyết khẽ cười: “Thế giới ngầm ở Yên Kinh chúng tôi là lớn nhất, anh không biết vừa nãy tôi sợ thế nào đâu, nếu đã ăn vạ phải tôi thì đương nhiên tôi phải để lại ấn tượng cho ông ta mới được.”
“Đừng gây án mạng là được.” Lê Văn Vân cười nói.
Người còn lại trong xe mặt mày xanh xao, đừng gây án mạng có nghĩa là chỉ cần mình không chết thì sao cũng được?
“Yên tâm đi.” Nhan Như Tuyết nói, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Đưa người đến Tứ Hợp Lâu, mang một người về giúp tôi, vừa nãy tôi lái xe gặp hắn ta đến ăn vạ, mang về rồi thì nhốt trong phòng tối, đợi tôi về xử lí sau!”
Người kia đổ mồ hôi lạnh.
Lê Văn Vân lại không có chút đồng cảm nào, loại người này rõ ràng là ăn vạ thành thói, hơn nữa còn có băng đảng, có quỷ ma mới biết chúng lừa gạt bao nhiêu người rồi.
Để ông ta bị dãy dỗ chút cũng là chuyện nên làm.
Khoảng một tiếng sau, xe họ dừng lại dưới Tứ Hợp Lâu.
Người mà Nhan Như Tuyết gọi đã đến.
Xuống xe, người kia muốn gào lên nhưng Lê Văn Vân đã cảnh giác trước, bịt miệng ông ta, nhét vào chiếc xe khác.
Sau đó ông ta bị đưa đi.
Lê Văn Vân nhìn Nhan Như Tuyết một cái, nói: “Nhớ đừng gây án mạng đấy.”
“Tôi biết rồi, tôi không phải ác ma gì đâu mà.” Nhan Như Tuyết cạn lời: “Chúng ta đi thôi, đi Tứ Hợp Lâu ăn thôi! Chúng ta lên tầng năm nhé?”
“Được thôi!” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Tứ Hợp Lâu vẫn đông đúc như cũ, ngoài cửa là một hàng dài.
“Ở đây làm ăn được quá, chúng ta sợ là phải đợi một chốc.” Nhan Như Tuyết nói.
Lê Văn Vân cười nhẹ: “Không sao, chúng ta lấy số đi, đợi lát nữa tôi đưa cô lên tầng thượng dùng bữa!”
“Tầng thượng? Anh nói tầng sáu à? Tôi nhớ chỗ đó không mở cho khách ngoài mà!” Nhan Như Tuyết khó hiểu hỏi.
“Cũng phải xem là ai chứ.” Lê Văn Vân cười: “Yên Kinh các cô đương nhiên không có ai đủ tư cách đến đó, nhưng tôi không giống vậy, tôi có tư cách.”
“Anh cứ chém gió!” Nhan Như Tuyết không tin.
Lê Văn Vân mỉm cười bí ẩn, và sau đó đi thẳng về phía sau.
Đến cửa, Lê Văn Vân bước tới người phục vụ ở tầng một. Khi người phục vụ nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ấy hiển nhiên nhận ra Lê Văn Vân, vẻ mặt hơi thay đổi, sau đó nhanh chóng nói: "Thưa anh, anh đến rồi!"
Lê Văn Vân khẽ cười: "Tần Hoa có ở đây không?"
“À, vâng, tôi sẽ đi nói với anh ấy ngay bây giờ.” Người phục vụ nói nhanh.
Vừa nói, cô ấy vừa chạy vào phòng bếp sau, ngay sau đó, Tần Hoa ra khỏi phòng bếp, vừa nhìn thấy Lê Văn Vân, vẻ mặt có chút vui mừng: "Lê Văn Vân, cuối cùng anh cũng tới, thầy tôi cứ nhắc anh mãi!”
Lê Văn Vân nhìn anh ta, cười nói: "Dẫn tôi đi gặp ông ấy, tôi cố tình đi xa tới chỉ để gặp ông ấy thôi."
Tần Hoa gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "Hôm nay một mình anh tới sao?"
Lê Văn Vân chỉ Nhan Như Tuyết bên ngoài, nói: "Tôi đến đây với bạn của tôi. Tôi sẽ dùng bữa với cô ấy ở đây sau."
Tần Hoa liếc nhìn Nhan Như Tuyết ở bên ngoài, sau đó im lặng giơ ngón tay cái lên cho Lê Văn Vân và nói: "Tuyệt vời, Lê Văn Vân! Mỗi lần tới lại mang theo một cô gái khác nhau, lần nào cũng là mỹ nữ hạng nhất, anh tài thật!"
“Đừng đùa, để người sắp xếp cho cô ấy ăn ở tầng sáu đi.” Lê Văn Vân nói.
“Được!” Tần Hoa gật đầu với Lê Văn Vân, nói: “Một lát tự tối đi nấu cho các cậu!”
“Cảm ơn.” Lê Văn Vân cười gật đầu.
Tần Hoa tìm người sắp xếp cho Nhan Như Tuyết, anh ta đưa Lê Văn Vân đi qua bếp sau, vào sân nhỏ ở phía sau.
Vừa bước vào, Từ Đại Sư nhìn thấy Lê Văn Vân liền vội vàng chào hỏi: "Lê Văn Vân!"
Lê Văn Vân cười nhẹ: "Từ Đại Sư, đã lâu không gặp!"
“Mời ngồi!” Từ Đại Sư nói.
...
Ngay khi Lê Văn Vân và Từ Đại Sư gặp nhau, bên ngoài, Nhan Như Tuyết đang ngồi xếp hàng chờ đợi, một lúc sau, một cô phục vụ bước đến và nói: "Cô ơi, mời đi với tôi!"
Nhan Như Tuyết sững sờ nói: "Có chỗ rồi sao?"
Nghe lời người phục vụ nói xong, những người xếp hàng đằng sau bắt đầu bất mãn.
“Ý gì đây? Tứ Hợp Lâu cho phép cắt hàng hồi nào vậy?”
“Đúng vậy, chúng ta đã xếp hàng ở đây rất lâu, cô ấy thì chỉ vừa mới đến. Ý cô là gì? Chẳng lẽ Tứ Hợp Lâu đã cho phép đặt chỗ trước rồi sao?"
...
Những người đang xếp hàng nhìn thấy Nhan Như Tuyết được vào trước, họ đương nhiên rất không vui, bắt đầu chửi bới phàn nàn.
Nhan Như Tuyết cũng có chút ngơ ngác, cô ta nghĩ đến những gì Lê Văn Vân nói với mình vừa rồi.
Quả nhiên lúc này, người phục vụ nhẹ giọng nói: "Đây là khách quý của chúng tôi, lên thẳng lầu sáu dùng bữa thưa các quý khách!”
Nghe đến đây, hiện trường im phăng phắc.
Tầng sáu của Tứ Hợp Lâu không bao giờ mở cửa cho bên ngoài. Cho dù bạn có quyền thế cỡ nào ở Yên Kinh cũng không được vào, mà bây giờ người phục vụ lại nói rằng Nhan Như Tuyết có thể lên tầng sáu.
Nhan Như Tuyết cũng sửng sốt một lúc, nhưng sau đó cô ta nghĩ đến thân phận của Lê Văn Vân, rồi cô ta chợt hiểu ra.
Cô ta cười ngọt ngào nói: "Dẫn đường đi!"