Nếu không nhờ chân khí đã phục hồi thì cú đấm vừa rồi của Evan cũng đủ giết chết bất kỳ người bình thường nào.
Cùng lúc với Lê Văn Vân bị đấm bay lên, luồng chân khí bàng bạc đã xuất phát từ chỗ đan điền ngay lập tức lấp đầy các chi của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cảm thấy rằng chân khí của anh không chỉ hồi phục ở thời điểm đỉnh cao mà sau khi nó ngủ quên trong trận chiến trước đó, giờ lại tiến bộ hơn và mạnh mẽ hơn trước đó vài lần.
Cách đó không xa, Elimmy nhìn thấy Lê Văn Vân nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu, trong lòng thở dài nói: “Ôi, cuối cùng anh vẫn muốn chết sao?”
Cô ấy muốn ngăn Evan lại, nhưng không thể mở miệng mà chỉ thở dài.
Bên cạnh Lê Văn Vân, người phụ nữ trong nhóm ba người đỉnh cấp kia không ngừng lui về phía sau, thân thể run rẩy. Người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Bên cạnh Lê Văn Vân, người phụ nữ trong nhóm ba người đỉnh cấp kia không ngừng lui về phía sau, thân thể run rẩy. Người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Người phụ nữ kia lắc đầu, cô ta thở hổn hển như thể đã nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm.
Còn trên không trung, toàn thân Evan đập thẳng vào cổ Lê Văn Vân!
“Xong rồi!”
Phạm Nhược Tuyết trợn trắng mắt, không thể đứng vững mà ngồi phịch xuống, đầu óc trống rỗng!
“Thả ra!”
Đôi mắt Lý Thu đỏ bừng, quát lớn.
Lão già lừa đảo vẫn nắm chặt khẩu súng, nhìn xuống võ đài, thở dài.
Trong căn phòng trên tầng hai, sắc mặt của Doãn Nhu thay đổi một cách điên cuồng. Minh Sùng vẫn đứng bên cửa sổ và không hề cho Doãn Nhu ra tay, lúc này khuôn mặt vô cảm của anh ta khẽ dao động, bàn tay của anh ta nắm chặt lấy cửa sổ.
“Nhóc con, anh thật sự sẽ chết ở đây sao?” Anh ta nghiến răng nói.
Ở cửa sổ trong hậu trường, Thanh Mộc Tinh Tử khẽ cau mày nói: “Giác quan thứ sáu của mình chưa bao giờ sai, chẳng lẽ lần này lại sai ư? Ông chú đó rất cừ mà, đáng tiếc quá.”
“Giết chết anh ta!”
“Giết chết anh ta!”
“Giết chết anh ta!”
Các khán giả có mặt tại hiện trường đã vô cùng hưng phấn!
Họ sống ở thành phố này rất áp lực, và chỉ có máu ở Trường đấu thú này mới có thể giúp họ giải toả được khối áp lực ấy.
Không ai để ý thấy Lê Văn Vân đang ở trên mặt đất, từ từ lộ ra một nụ cười trên khóe miệng.
“Chết đi!” Evan gầm lên, từ trên trời đáp xuống! Luồng chân khí đã bao trùm cái gối của anh ta mà đập xuống.
“Bùm.”
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, tất cả đều phát hiện ra Lê Văn Vân đang nằm trên mặt đất đã lập tức đứng lên. Anh nhìn nghiêng lên, trong ánh mắt và gương mặt đầy vẻ khinh thường.
“Một người như anh mà cũng đáng giết tôi à?” Lê Văn Vân khẽ cười tủm tỉm nhìn Evan đang lao xuống.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, quần áo trên người anh đột nhiên bay lên, trong nháy mắt một luồng khí thế hừng hực bốc lên.
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Tại hiện trường, tất cả những người đã từng luyện võ đều lập tức tập trung ánh mắt đến đây, hầu hết mọi người trên khán đài đang theo dõi nhất cử nhất động cũng đều đứng lên!
Người đàn ông mặt sẹo bên cạnh Lê Văn Vân nhanh chóng rút lui và kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân đang ở trước mặt mình.
Cách đó không xa, con ngươi của Lý Tương Vũ cũng đột nhiên co rút lại, kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân mà hoảng sợ kêu lên: “Siêu... Siêu cấp!”
“Siêu cấp!”
“Sao tự nhiên lại xuất hiện một siêu cấp vậy!”
Trong nháy mắt, vô số giọng nói vang lên.
Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, từ việc Evan nhảy lên, đến khi Lê Văn Vân đứng lên, đến sự bùng nổ chân khí trên người Lê Văn Vân chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
Đương nhiên Evan cảm nhận được khí thế trên người Lê Văn Vân, lúc này ngoài kinh ngạc thì trong lòng anh ta chỉ có tuyệt vọng.
“Mình chết chắc rồi.” Lúc này, anh ta chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Anh ta rất muốn dừng lại, nhưng lúc này đã quá muộn, anh ta giống như một quả đạn pháo đập vào người Lê Văn Vân!
“Bùm!”
Tại một thời điểm nhất định, một tiếng động cực lớn vang lên từ hiện trường, đồng thời khói bụi bay tứ tung khiến người ta không thể nhìn thấy mọi việc trông như thế nào.
Khi làn khói tan, mọi người phát hiện Lê Văn Vân đang đứng đó, chân giẫm lên đầu Evan, Evan bị đạp trên mặt đất, đầu lọt vào cái hố, sống chết không rõ!
Tuy rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng kết quả lúc này đã nói cho bọn họ biết!
Người đứng thứ ba mươi sáu trong Nhân Bảng, đồ tể Evan, đã bị giết chỉ trong một chiêu thức.
Ngoại trừ sự kinh ngạc của những người có mặt tại hiện trường, không ai dám mở miệng hoan hô.
Đây là siêu cấp, ở thành phố Tội Ác, siêu cấp tương đương với thánh chủ, căn bản không phải là những người có thể trêu chọc vào.
Họ lo lắng nếu mình hoan hô sẽ khiến siêu cấp không vui, bởi vậy trong lúc này đây, cả một Trường đấu thú to lớn lại rơi vào im lặng.
Chỉ có ở hàng ghế đầu của Trường đấu thú là Lý Thu từ từ hạ khẩu súng của mình xuống.
Toàn thân Cố Bạch cũng thả lỏng hoàn toàn.
Đôi mắt Phạm Nhược Tuyết đỏ hoe, siết chặt ngân châm trong tay, nhìn bóng người ở giữa võ đài mà nước mắt lăn dài trên má.
Cô biết Lê Văn Vân đã mạo hiểm như thế nào với quyết định này!
Cô biết Lê Văn Vân đã mạo hiểm như thế nào với quyết định này!
Lê Văn Vân đang đánh cược mạng sống của mình.
May mà Lê Văn Vân đã thành công.
Ở cửa sổ hậu trường, khuôn mặt của Thanh Mộc Tinh Tử dại ra, cô ta thì thầm: “Quả nhiên mình thành công rồi, anh ta đúng là một cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ siêu cấp!”
…
Trong căn phòng ở tầng hai, Minh Sùng nở một nụ cười tươi rói, anh ta thì thào: “Thì ra là như vậy, tên nhóc này muốn chết đi sống lại! Nhưng chỉ e là thành phố này lại rơi vào cảnh lầm than rồi.”
Doãn Nhu cực kỳ vui mừng, bà ta nhìn Hodges đang giữ chặt vai mình nói: “Bỏ tay ra đi, sau này ông sẽ hối hận. Giờ cậu ta đã khôi phục chân khí rồi, người đầu tiên cậu ta đến khiêu chiến chính là ông.”
Hodges sững sờ, có vẻ thích thú nhìn Lê Văn Vân ở phía dưới!
Bên cạnh họ, cả bốn người đều kinh ngạc.
“Siêu cấp!” Ellen Hibbert ngẩn ra, nhìn bóng dáng của người đàn ông trung niên phía dưới mà đồng tử co rụt lại!
Ba người còn lại cũng vậy.
Đột nhiên, một giọng nói lọt vào tai họ.
“Đây... là đao Phá Không và Vô Danh.”
Người lên tiếng chính là người phụ nữ trong nhóm ba người kia, giọng nói của cô ta đầy hoảng sợ, nhưng bởi vì lúc này hiện trường đầy yên tĩnh nên lọt tới tai Giản Hưng nghe rất rõ ràng.
Ánh mắt của họ nhìn vào hai thanh đao nằm trên mặt đất, sau đó lập tức tái mặt.
Vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của Bùi Nghênh Tùng.
“Quả nhiên cậu ta đã xuất hiện, hơn nữa còn đích thân đến đây!” Bùi Nghênh Tùng nuốt nước miếng.
Vốn dĩ trận đấu này là do bọn họ bày ra để nhử Lê Văn Vân đến, bây giờ bọn họ đã phát hiện ra thân phận của Lê Văn Vân nhưng không ai dám lên giết anh.
Vốn dĩ trận đấu này là do bọn họ bày ra để nhử Lê Văn Vân đến, bây giờ bọn họ đã phát hiện ra thân phận của Lê Văn Vân nhưng không ai dám lên giết anh.
Những siêu cấp này có thể nghe thấy giọng nói của phụ nữ, những người khác lại không thể.
Lúc này, dù là màn hình lớn hay máy quay, tất cả đều hướng về Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn Evan đang bị giẫm nát dưới chân, sau đó khẽ mỉm cười. Dưới sự chăm chú theo dõi của mọi người, anh thong thả bước tới bên cạnh mép của võ đài, múc nước lên rồi hất về phía mặt mình như đang lau cái gì đó.
Máy quay vẫn hướng về phía Lê Văn Vân.
Sau hai phút, Lê Văn Vân lại ngẩng đầu lên, anh xoay người lại để lộ ra một bộ mặt hoàn toàn khác, không hề giống với người đàn ông trung niên kia.
Sau đó anh nắm tay lại, bỗng hai thanh đao vẫn đang được quấn vải nằm cách đó không xa đã bay tới chỗ anh.
Lê Văn Vân lại dắt hai thanh đao lên lưng, nhưng lần này anh không hề che giấu, hai chuôi đao đã xuất hiện ngay trên màn hình lớn.
Ở hàng ghế đầu của Trường đấu thú có hai người đẹp vô song đang ngồi ở đó, chính là Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh.
Bọn họ nhìn lên màn hình lớn phía trên, nhìn bóng người trên đó với hai thanh đao dắt trên lưng mà thân thể khẽ run lên.
“Đao Phá Không và Vô Danh, là anh ấy, đúng là anh ấy rồi!” Hai người thì thầm.
Không chỉ có hai người bọn họ mới nhận ra hai thanh đao này, trong chớp mắt, toàn bộ Trường đấu thú ồ lên.
“Năm năm trước, sát thần của thành phố Tội Ác đã khiêu chiến với thánh chủ khu Tây, sau lại là thánh chủ khu Đông, Người Gác Đêm số không… Lê Văn Thanh! Năm năm sau, anh ta lại quay về thành phố Tội Ác, hơn nữa còn đến Trường đấu thú.” Bình luận viên cũng đã nhận ra, lúc này anh ta cũng run giọng giới thiệu Lê Văn Vân.
Vô số khán giả có mặt tại hiện trường bị rúng động.
Nhưng Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm, vào lúc ấy, ánh mắt của anh đã hướng về dãy ghế ở trên cao.
“Keng!”
Ngay sau đó, đao Phá Không thoát ra khỏi vỏ, Lê Văn Vân bất ngờ ném về phía một trong các phòng riêng đó rồi đồng thời hét lên: “Lão già Lục Khiêm, mau xuống đây đấu một trận nào.”