Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu Diệu Trần hừ giọng rồi nói: “Lê Văn Vân, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đó, tôi ở Yên Kinh có mối quan hệ rất rộng. Tôi biết cậu là Người Gác Đêm nhưng tất cả các gia đình giàu có ở Yên Kinh đều chịu ơn huệ của tôi, cho dù cậu là Người Gác Đêm nhưng đắc tội với nhiều nhà giàu như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì”


Lê Văn Vân nhướng mày nhìn ông ta.



Lúc này, Hầu Diệu Trần đã bị Lê Văn Vân đánh cho mặt mũi bầm dập, loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất. Thấy Lê Văn Vân cau mày, ông ta cho rằng Lê Văn Vân cũng đã kiêng dè nên lại hừ giọng nói tiếp: “Chỉ cần cậu thả tôi đi, như vậy những chuyện trước đây coi như xoá bỏ, sau này tôi cũng sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa.”


Lê Văn Vân sỜ SỜ mũi, đi về phía ông ta cười phá lên hỏi: "Ông cho rằng tôi sợ ông à?”


Nói xong anh đã thẳng vào Hầu Diệu Trần, Hầu Diệu Trần bị đả nên toàn thân lăn quay hai vòng, đập mạnh xuống đất ngất lịm đi.


Trong sân còn có rất nhiều người khác, nhưng lúc này cũng không có người nào dám tiến lên, tất cả đều lặng lẽ đi về phía cửa.




“Ai rời khỏi chỗ, người đó sẽ chết!” Lê Văn Vân lạnh lùng nói.


Sau đó, anh lấy điện thoại ra.


Lúc này Phùng Vĩ mới bình tĩnh lại, ông ta nghiến răng nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cậu thật tàn nhẫn!”


Tay phải của ông ta đã bị đứt gân, và đối với ông ta nó cũng tương đương với việc bị tàn phế.


“Tàn nhẫn?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại: “Nếu hôm nay tôi không đánh lại mấy người thì liệu mấy người có tha cho tôi không? Vừa rồi ông còn nghĩ đến chuyện sẽ lẩn trốn tới thành phố Tội Ác nữa mà.”


Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho đám người Phạm Nhược Tuyết nói: “Đã xong rồi, gọi Người Gác Đêm qua đây xử lý đi.”


“Cậu muốn làm gì?” Phùng Vĩ nhìn Lê Văn Vân hỏi.


“Rất đơn giản!” Lê Văn Vân nhìn Phùng Vĩnói: “Ông hãy vào nhà tù của Người Gác Đêm, còn hai đứa con trai của ông.”


Nói rồi, anh nhìn về phía hai người bị Long Nhã Lâm đánh cách đó không xa, khóe miệng anh khẽ giật giật.


Anh phát hiện, đừng bao giờ xúc phạm người phụ nữ, Long Nhã Lâm ra tay thật nhẫn tâm, hai người bị đánh đến ngã lăn ra đất. Cho dù hai người họ van xin thảm thiết như thế nào đi chăng nữa nhưng có vẻ như Long Nhã Lâm không muốn dừng lại.


“Chẳng phải mấy người định trốn đến thành phố Tội Ác sao? Tôi đây sẽ hoàn thành tâm. nguyện cho mấy người, đưa hai đứa con trai của mấy người đến thành phố Tội Ác.” Lê Văn Vân cười nói.


“Cậu dám!” Phùng Vĩ cực kỳ hoảng sợ.


Ông ta biết rõ đó là nơi nào, mặc dù Phòng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ cũng được coi là không tệ, dù gì cũng là cao cấp.


Nhưng họ là những người lớn lên ở đô thị xa hoa trong thời bình nên muốn sống sót ở thành phố Tội Ác là rất khó.


“Tôi không dám ư?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại.


“Lê Văn Vân, trước đây tôi đã sai rồi. Cậu muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, còn hai đứa con trai này của tôi chưa từng tiếp xúc với thế giới ngầm. Tôi sẽ cho cậu tất cả tài sản và tất cả tiền bạc của mình, chỉ cần cậu cho chúng một con đường sống là được.” Phùng Vĩ cắn răng nói.


Lê Văn Vân không đáp lại lời của ông ta mà chỉ mỉm cười rồi đưa mắt nhìn về phía Liễu Bạch cách đó không xa.


Nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân quét qua, toàn thân Liễu Bạch run lẩy bẩy, sau đó ngồi phịch xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK