Rất nhanh xe đã đến trước nhà hàng Vinh Hoa, anh bước xuống. Vốn là hẹn với Diệp Mộng vào mười hai giờ trưa, hiện tại chắc là anh đến trước năm phút.
Vì là giờ cơm nên khách đến nhà hàng Vinh Hoa cũng nhiều hơn.
Tại cửa ra vào, quản lí nhà hàng Vinh Hoa nhìn thấy Lê Văn Vân, bước đến chào hỏi: “Anh Vân, hôm nay đến dùng cơm à?”
Lê Văn Vân là người có thẻ đen của nhà hàng, lại thêm có thể ra vào nhà hàng Vinh Hoa toàn là người cao cấp trong giới, phần lớn đều mang âu phục giày da. Lê Văn Vân cũng đã từng phát sinh mâu thuẫn với bọn Liễu Bạch, người ở nhà hàng Vinh Hoa đương nhiên biết anh.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ.”
“Không biết anh Vân định ăn ở lầu mấy, tôi giúp anh giữ vị trí cho” Quản lý vô cùng khách khí nói: “Tổng giám đốc nói, anh là khách quý chỗ chúng tôi, chỉ cần anh đến, đều có thể gọi tùy tiện.”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nếu Diệp Mộng muốn ăn riêng, chắc là muốn phòng riêng an tĩnh.
“Vậy lấy một phòng riêng đi, lầu nào cũng được.” Lê Văn Vân nói.
“Vậy được, tôi gọi người dọn phòng riêng lâu năm cho anh.” Quản lí cười nói.
“Cảm ơn nhé.” Lê Văn Vân tiếp lời.
“Không có gì, không có gì.” Quản lí nói xong thì xoay người đi vào trong.
Khách bên trong qua lại, có người thấy Lê Văn Vân cũng tò mò quan sát mấy lần.
Người có bối phận ra vào nhà hàng Vinh Hoa không ít, một số là do tham dự đại hội tổng kết cuối năm của nhà họ Lê ngày hôm qua. Lê Văn Vân lên võ đài, bọn họ nhận ra Lê Văn Vân cũng chẳng có gì lạ.
Đối với những ánh mắt đang quan sát mình, Lê Văn Vân không để ý cho lắm.
Hai phút sau, một chiếc xe dừng lại, Diệp Mộng xuống xe, cô hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng quần áo mình, một chiếc quần dài trắng tinh, trên mặt lại trang điểm nhạt. Nhìn rất có cảm giác tao nhã, khí chất này đặt trên người cô cứ như tiên nữ hạ phàm vậy.
Cô đi đến trước mặt Lê Văn Vân khẽ mỉm cười: “Đợi lâu rồi à.”
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Anh cũng vừa mới tới, chúng ta vào đi.”
Hai người vào trong nhà hàng Vinh Hoa, quản lý vội nói: “Bên này, phòng riêng đã sắp xếp xong rồi.”
Diệp Mộng kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đã đặt trước chỗ ngồi rồi
sao?”
“Anh lấy được một tấm thẻ đen bên này, có thể ăn miễn phí, bọn họ nhận ra anh, thấy anh đứng ở cửa chờ thì đã xếp vị trí trong đây cho anh.” Lê Văn Vân nhỏ giọng giải thích nói: “Chút nữa em không cần khách khí, cứ gọi đồ đắt đi, dù sao cũng miễn phí mà.”
Diệp Mộng bị chọc cho cười vui vẻ.
Thẻ đen nhà hàng Vinh Hoa cũng đâu phải ai cũng lấy được.
Có điều nghĩ đến Lê Văn Vân có thể dọn dẹp sạch sẽ nhà họ Lê khổng lồ như thế thì cô lại cảm thấy bình thường. Đã đến lầu năm, hai người tiến vào phòng, sau khi Diệp Mộng chọn vài món, nhân viên phục vụ đã lui ra ngoài. Đến khi nhân viên đã rời đi, Lê Văn Vân mới hỏi: “Hôm nay em tìm anh có chuyện gì à?”
Diệp Mộng hơi đỏ mặt, sau đó nhìn Lê Văn Vân, cắn cắn môi, nói: “Thì là em muốn biết chín năm qua anh đã trải qua chuyện gì, em cảm giác mình hoàn toàn không nhìn thấu anh, đường đường là nhà họ Lê... lại có thể bị anh vật ngã như vậy.”
Lê Văn Vân cười vang, chuyện Người Gác Đêm anh tất nhiên không thể nói với Diệp Mộng, nhưng mà, anh cũng không muốn nói dối Diệp Mộng.
Thấy Lê Văn Vân không nói lời nào, Diệp Mộng cười cười: “Anh không muốn nói cũng không sao.”
Nói đến đây, đầu ngón tay cô chọc chọc đũa trên bàn mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, mặt đỏ bừng nhẹ giọng nói: “Lê Văn Vân, anh còn nhớ ngày đó trong sân vận động của trường học chúng ta đã nói gì không?”
Lê Văn Vân ngẩn ra, sau đó nhìn Diệp Mộng hỏi: “Nói gì?”
Mặt Diệp Mộng lập tức đỏ lên, cô nhìn Lê Văn Vân nói: “Ngày đó, em nói em tin anh, em nói... chờ những chuyện này qua đi, chúng ta... chúng ta sẽ đến với nhau.”
Lê Văn Vân lúc này cũng nhớ ra.
Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Mộng, lòng Lê Văn Vân hơi động.
Cô gái này, đã từng là nữ thần của anh.