Lâm Nhã thở dài: "Vì tôi, mẹ tôi không đến với những người đàn ông khác, cứ như vậy mà nuôi tôi, thường xuyên bị người đàn ông đó đến quấy rối. Tính cách mẹ tôi yếu đuối, bản thân người đàn ông đó không kiếm được tiền là lại tới đòi mẹ tôi. Không cho thì đánh, còn lấy tôi ra uy hiếp."
"Lần này, người đàn ông đó không biết nghe được từ đầu là tôi kiếm được rất nhiều. Ông ta chạy tới đây, nói con trai ông ta phải đi học, cần đi học lớp bổ túc, về sau còn phải cưới vợ, bảo tôi đưa cho ông ta hai mươi vạn."
Lâm Nhã nói: "Làm sao tôi có thể cho ông ta được, sau đó mới xảy ra một màn vừa rồi!"
Lê Văn Vân nghe đến đó, trong lòng thoáng nảy lên.
Rõ ràng, Lâm Nhã không có một chút cảm giác công nhận nào với người bố ruột của cô ấy. Lúc nói về Lâm Mậu Thời, cô ấy đều dùng từ "người đàn ông đó" thay thế.
"Ông ta biết địa chỉ của các cô, sao các cô không chuyển nhà chứ?" Lê Văn Vân cau mày.
"Chuyển nhà, có thể chuyển đi chỗ nào?" Lâm Nhã cười khổ một tiếng: "Trước đây, tôi phải đi học, sức khỏe mẹ tôi cũng vẫn luôn không tốt như vậy. Trước kia, bà dựa vào việc làm bảo mẫu cho người ta kiếm chút tiến, hiện giờ đã bị bệnh rồi, tôi cũng muốn đổi một hoàn cảnh tốt hơn một tí. Nhưng điều kiện không cho phép, tiền thưởng lần này của công ty cũng phải tháng sau mới có thể nhận, cho nên cứ tạm bợ ứng phó một chốc thôi."
"Thế còn bệnh tình của dì thì sao? Sao cô không tìm công ty lấy tiền thưởng sớm một chút, sau đó cho dì đến bệnh viện khám bệnh trước?" Lê Văn Vân nhíu mày.
"Tôi... không phải loại không biết thẹn như vậy!" Lâm Nhã cúi đầu, nước mắt tí tách chảy xuống.
Có lẽ là do gia đình, Lâm Nhã đã có một chút hiếu thắng từ tận xương tủy. Cô ấy cố gắng làm việc, chỉ muốn khiến mẹ mình sống được tốt hơn, để cho mẹ mình có thể có tiền khám bệnh.
Trước khi Lê Văn Vân đến tập đoàn Trí Đạt, mặc dù cô ấy chỉ đang thử việc, nhưng cô ấy luôn là người đến sớm nhất, về trễ nhất, sẵn sàng học hỏi nhất.
"Đổi chỗ ở đi! Bây giờ đi tìm nhà đi!" Lê Văn Vân Vỗ vai cô ấy.
"Tôi... bây giờ tôi không có nhiều tiền như thế." Lâm Nhã nói, hốc mắt đỏ bừng.
"Tôi có, tôi cho cô mượn trước là được. Chờ cô được phát tiền lương rồi trả lại cho tôi." Lễ Văn Vân nói: "Còn nữa, loại người như Lâm Mậu Thời này, quả thật không đáng."
Lâm Nhã mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lê Văn Vân. Bất chợt, cô ấy dang rộng hai tay, ôm chầm lấy Lê Văn Vân.
"A!"
Rồi cô ấy bắt đầu bật khóc, như thể muốn hoàn toàn trút hết cảm xúc của mình ra.
Có mấy người hàng xóm mở cửa ra, tò mò ngó xem.
Lê Văn Vân chỉ mỉm cười.
Vừa rồi động tĩnh ở bên Lâm Mậu Thời lớn như vậy, bọn họ không có khả năng không nhìn thấy, nhưng lại không đi ra giúp đỡ và ngăn cản.
"Lê Văn Vân, cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì tôi cũng không biết làm sao nữa. Thậm chí tôi còn muốn bán rẻ thân thể của chính mình, tôi..."
Lê Văn Vân mỉm cười. Một cô bé vừa tốt nghiệp, chưa từng trải đời nhiều, trước đó e là cô ấy đã phải chịu áp lực rất khủng bố.
Mà Lê Văn Vân xuất hiện rồi, một món nợ khó đòi của công ty được Lê Văn Vân giải quyết, giúp cô ấy kiếm được sáu mươi vạn, chi phí y tế của mẹ cô ấy được giải quyết thuận lợi.
Sau đó, lần này, lại chủ động cho cô ấy vay tiền, sẵn lòng giúp cô ấy đổi chỗ ở, trong lòng cô ấy có sự cảm động vô tận.
Lê Văn Vân chỉ khẽ cười, không quá để trong lòng.
Tất nhiên, anh cũng không động đậy. Anh biết, Lâm Nhã cần phát tiết cảm xúc của mình.
Lâm Nhã khóc suốt vài phút rồi mới lau nước mắt, sau đó nói: "Để anh chê cười."
Lê Văn Vân mỉm cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa. Gọi điện thoại tìm công ty chuyển nhà đến đây thu dọn một chút, sau đó chúng ta đi ra ngoài tìm nhà đi!"