“Con cô bị bệnh thì cô lái xe đụng chúng tôi à? Cô rõ ràng biết đây là xe của Tuyết Nhi, cô còn cố ý đụng vào?” Người được gọi là anh Hứa lớn tiếng mắng người: “Cô có biết xe này đắt bao nhiêu không? Với thu nhập hiện tại của cô mà bồi thường được à? Tuyết Nhi có bị thương thì cô chịu nổi trách nhiệm không? Con cô gấp đi bệnh viện, Tuyết Nhi còn phải gấp đến trường quay mà! Chậm trễ quay phim cô có bồi thường được không? Cô nói đi, nên làm thế nào!”
“Anh Hứa, con tôi thật sự là lên cơn sốt rất cao, lúc ấy xe các người hồi nhanh hồi chậm, tôi muốn qua mặt các người nên mới xảy ra va chạm.” Lưu Giai cầu khẩn nói: “Tất cả trách nhiệm tôi đều phụ trách, anh để tôi gặp Tuyết Nhi một lát đi, tôi nói chuyện với em ấy không phải là xong sao?”
“Cô bây giờ có tư cách gì gặp Tuyết Nhi?” Anh Hứa cười lạnh nói: “Đừng có đứng nói nhảm, chờ cảnh sát đến xử lý cô đi.”
“Anh Hứa, lúc trước anh đi theo tôi, tôi đối với anh vô cùng tốt, anh nể tình chút được không? Đứa nhỏ bệnh rất nghiêm trọng.” Lưu Giai không để tâm đến trán còn chảy máu, gian này cầu khẩn.
Lê Văn Vân nghe đến đây lại nhìn về phía ghế phụ trên chiếc Ferrari kia.
Chỗ ghế phụ nụ cười trên mặt Tần Tuyết Nhi lại càng nhiều, dường như đối với dáng vẻ của Lưu Giai như thế cảm thấy rất hưởng thụ khoái chí.
Hiện trường tai nạn xe có càng ngày càng nhiều người tụ tập.
Lưu Giai cắn răng, sau đó hướng về phía xe thể thao nói: “Em gái Tuyết Nhi, em rộng lượng tha thứ, bồi thường bao nhiêu chị cũng bồi, em trước để chị đưa đứa nhỏ đi bệnh viện được không?”
Ghế phụ kế bên tài xế, Tần Tuyết Nhi mở cửa xuống xe, thấy cô ta xuất hiện, một đám người xôn xao.
Hiển nhiên là nhân khí cô ta vô cùng cao.
“Chị Lưu Giai, là chị à, coi như chị ghi hận em muốn trả thù em cũng không thể làm thế chứ.” Tần Tuyết Nhi che miệng với vẻ ủy khuất.
Lê Văn Vân ngây người, không hổ là minh tinh, kỹ thuật diễn này, được nha!
Nước mắt Lưu Giai cũng chảy xuống, cô ta nhìn Tần Tuyết Nhi nói: “Tuyết Nhi, chị không phải cố ý, chị chưa từng nghĩ muốn trả thù em, chị chỉ muốn đưa đứa nhỏ đi bệnh viện.”
“Nhưng đây là tai nạn xe, phải chờ cảnh sát đến giải quyết, tính sao đây?” Tần Tuyết Nhi vẫn là dáng vẻ như trước.
Lê Văn Vân nhìn nhìn chỗ này, trong lòng mắng: “Mẹ nó, lần đầu tiên thấy cô ta chủ trì còn cảm thấy người này không tệ, thế mà mẹ nó, rõ ràng là đồ giả tạo mà.”
Trong đám người hiển nhiên có rất nhiều người ái một Tần Tuyết Nhi.
Có người rống to: “Đã sớm nghe nói Lưu Giai vì bị Tần Tuyết Nhi đoạt vị trí chủ trì nên cảm thấy khó chịu, bây giờ xem ra là thật à!”
“Đúng thế, Tuyết Nhi đừng để cô ta đi, cô ta muốn lái xe đụng chị, phải báo cảnh sát!”
“Diễn tốt thế, không hổ trước kia lại làm nữ thần cả màn ảnh nha!”
Không ít người nói lời mỉa mai.
Lưu Giai tứ cô vô thân, lo lắng sắp hỏng cả người, cô ta cắn răng, nhìn Tần Tuyết Nhi nói: “Tần Tuyết Nhi, em thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt như thế sao? Chị xin em để chị đi chữa cho đứa nhỏ trước.”
Tần Tuyết Nhi chu môi đỏ nói: “Ai da, cháu bị bệnh à, nhưng là đã xảy ra tại nạn xe, không đợi cảnh sát xử lý thì nên làm cái gì? Em cũng có chút hoang mang không biết phải làm sao?”
Ám thanh xung quanh vẫn luôn vang dội.
“Tuyết Nhi, em nói chuyện với cô ta làm gì!” Anh Hứa khé quát nói: “Chờ cảnh sát đến, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không thể thả cô ta đi, đến lúc đó cô ta không nhận thì làm sao.”
Tần Tuyết Nhi nhìn Lưu Giai nói: “Chị Lưu Giai, em cũng rất muốn để chị đi, nhưng em lần đầu tiên gặp phải chuyện này, chị biết đó, em vừa bước vào xã hội không bao lâu, có chút không biết làm sao... Nếu không thì... hay là... chị. .chờ đi!”
Mặt Lưu Giai biến sắc.
"Mę... mạ..."