Trần Mỹ Huyên thì ngồi trên ghế tựa, đầu tóc bà ấy rối bù, gương mặt có lẽ đã bị tát vài cái, hơi sưng. Nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.
Tay chân bà ấy đều bị người ta cố định lại trên ghế, không động đậy được.
Bà ấy nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia bước vào thì hơi bất ngờ.
"Mẹ! Mẹ không sao chứ", Lúc Trần Hi nhìn thấy bà ấy thì chạy thẳng sang, thấy mặt mẹ mình hơi sưng, cô ấy liền quay sang mắng người nhà họ Lý: "Các người thật quá đáng, quá đáng lắm!"
Lý Hàng ngồi một bên không nói gì, hai người đàn ông trung niên kia thì hơi cau mày lại.
Hai người này một người thì hơi mập, bụng to, người còn lại thì cân đối hơn.
Hoàng Gia Gia khẽ nói bên tai Lê Văn Vân: "Người phát tướng kia là Lý Lợi, đứng thứ ba trong thế hệ Lý Hàng, người gầy hơn kia bây giờ xem như là chủ tịch của mọi sản nghiệp nhà họ Lý, tên Lý Phong, thêm Lý Hàng thì ba người này coi như nắm mọi quyền lực của nhà họ Lý bây giờ, chia nhau quản lí mấy công ty lớn của nhà họ Lý! Đúng rồi, ông cụ kia là Lý Đạo Nhiên, là bố của ho."
Lê Văn Vân nhìn về phía mấy người đó!
Đồng thời, Lý Phong cũng cau mày lại: "Hoàng Gia Gia, cậu cũng không hiểu chuyện lắm nhỉ, đã nói rồi hôm nay không tiếp khách, thế mà cậu lại tự ý. chạy vào!"
Hoàng Gia Gia bĩu môi, không hề sợ họ, anh ta nhìn Trần Mỹ Huyên rồi nói: "Nhà họ Lý các người được quá nhỉ, chơi trò trói vợ cũ rồi còn đánh đập nữa, muốn đuổi luôn con cháu mình ra ngoài, đúng là chỉ có các người làm được!"
Nghe xong những gì Hoàng Gia Gia nói, gã mập kia cau mày: "Liên quan gì tới cậu, con nít ranh, có tin hôm nay tôi thay bố cậu dạy lại cậu không?"
Hoàng Gia Gia rụt cổ, dường như hơi sợ ông ta, vội trốn ra sau lưng Lê Văn Vân.
Lý Phong nhìn Hoàng Gia Gia một cái rồi nói: "Tự về đi, chuyện hôm nay cậu không quản được đâu, cậu cũng đừng nói gì ra ngoài, nếu chuyện lộ ra thì ông nội cậu cũng không cứu nổi cậu!"
Nói xong, ông ta nhìn sang Lê Văn Vân, cau mày nói: "Cậu kia, cậu lại là ai đấy?"
Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói: "Bố, tên này chính là đứa con rơi đã hại tan tành nhà họ Lê đó, anh ta và Trần Hi quen nhau ở Lâm Hải."
Sau đó hai người Lý Thiên Vũ và Tạ Vân cũng đi từ của vào, nửa cười nửa không mà nhìn Lê Văn Vân.
Lý Phong im lặng nhìn Lê Văn Vân một cái, khoé môi kéo lên một nụ cười nhạt như không: "Cậu nhóc này, sao thế, muốn nhúng một tay vào chuyện này à?"
Lê Văn Vân nhìn ông ta rồi bước về phía trước, bước đến trước mặt Trần Mỹ Huyên!
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên khẽ thay đổi, bà ấy nhìn Lê Văn Vân rồi nói: "Lê Văn Vân, sao cậu lại đến đây, chuyện này không liên quan gì tới cậu, cậu mau đi đi, nhà họ Lý này bên ngoài thì hào nhoáng lắm, sau lưng thì lại toàn dùng những thủ đoạn bỉ ổi mà thôi. Cậu đừng tự chuốc phiền vào thân!"
Lê Văn Vân cười với bà ấy, sau đó ngồi xổm xuống cởi dây thừng đang trói lấy bà vào ghế ra!
"Nhóc ranh kia, cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao? Dừng lại cho tôi, nếu không hôm nay cậu vào nhà họ Lý nhưng đừng hòng ra được!" Lý Phong cười khẩy một tiếng.
Lê Văn Vân thở hừ một cái, không thèm để tâm, anh cứ tiếp tục tháo dây thừng ra, sau đó nâng mắt nhìn gương mặt hơi sưng lên của Trần Mỹ Huyên, hơi cau mày lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng mọi người đang có mặt: "Là ai đánh?"
Mọi người ngây ra, họ không ngờ Lê Văn Vân sẽ hỏi câu này.
"Tôi đánh đấy, thì sao?" Lúc này người phụ nữ bên cạnh Lý Hàng lên tiếng.
"Cô là tình mới của Lý Hàng đúng không?" Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói: "Lần trước Lý Hàng đi Lâm Hải còn bám theo Trần Mỹ Huyên đòi quay lại như một con chó, sao bây giờ có tình mới thì lại trở mặt không nhận quen biết thế!"