Nhưng Khương Vĩ thì không như vậy, Khương Vĩ chưa có con nhỏ, lo lắng cũng ít đi một chút.
Nửa giờ sau đó, Lê Văn Vân và Lôi Bân cùng nhau nói về tình hình của Người Gác Đêm cho Khương Vĩ nghe, sau khi nghe xong, Khương Vĩ vẫn cảm thấy Lê Văn Vân đang kể chuyện trên trời, dù sao những gì mà Lê Văn Vân nói, đều khiến cậu ta vô cùng chấn động. Cậu ta cảm thấy trên đời này làm gì có người như vậy.
Cuối cùng, Lê Văn Vân cầm lấy một vật bằng sắt nào đó trong văn phòng Lôi Bân, tay không bẻ gãy thứ đồ đó, lúc này Khương Vĩ mới hoàn toàn tin tưởng.
Thế nhưng cậu ta vẫn luôn ở trong trạng thái ngu ngơ mờ mịt.
Lê Văn Vân biết cậu ta vẫn cần thời gian để tiêu hoá việc này, VỖ vào bả vai Khương Vĩ: “Đừng kể việc này cho bất kỳ ai, kể cả bố mẹ và những người thân thiết nhất của cậu cũng không được.”
“Tớ biết rồi, nhưng mà vẫn khó tin quá.” Khương Vĩ thở dài một hơi rồi nói.
Lê Văn Vân gật đầu: “Không có gì nữa, cậu về trước suy nghĩ đi, tuần sau đến đây nhận chức. Tớ còn có chút việc muốn bàn bạc với Lôi Bân.”
VietWriter
Khương Vĩ gật đầu đáp: “Được rồi, vậy tớ về trước đây, con mẹ nó chứ, tất cả cứ như đang nằm mơ ý.”
Lê Văn Vân sở mũi.
Đợi khi Khương Vĩ rời khỏi, Lê Văn Vân mới nhìn về Lôi Bân rồi nói: “Ba năm nay, có điều tra được gì không?”
Đúng vậy, Lê Văn Vân vẫn luôn muốn chứng minh mình trong sạch, sau khi Lôi Bán tiếp nhận tập đoàn Hãn Vũ ở Lâm Hải, anh vẫn luôn để Lôi Bân tiến hành điều tra, chỉ là trong ba năm nay Lê Văn Vân mất trí nhớ lại mất cả tung tích, Lôi Bân mới không liên hệ được với anh mà thôi.
“Không có được chứng cử cụ thể, nhưng căn cứ vào điều tra của tôi, chỉ sợ rằng có liên quan đến bố của cậu.” Lúc trước bố cậu ở nhà họ Lê cũng coi như là có thực lực, nhưng ông ấy sinh ra từ chi thứ hai, trong nhà hộ Lê không ai nghĩ rằng ông ấy có thể phát triển, đúng lúc bố cậu tiếp quản công ty, vừa mới ăn được miếng mồi béo bở là nhà họ Vưu, ngay sau đó chuyện cưỡng gian của cậu cũng xảy ra....”
Ánh mắt Lê Văn Vân hơi chuyển động: "Cho nên có thể nói rằng có người muốn hạ bệ bố tôi, mà để tôi trở thành một quân cờ ư?”
“Đấy cũng chỉ là suy đoán thông qua điều tra của tôi mà thôi, hơn nữa còn có người của vài gia tộc trong đó, sự việc phức tạp, tôi cũng không có bằng chứng gì xác thực.” Lôi Bân buông tay rồi nói tiếp: “Đúng rồi, nếu cậu muốn điều tra việc này thì phải cẩn thận một chút, trong mấy năm gần đây, nhà họ Vưu phát triển rất nhanh chóng, tôi nghi ngờ bọn họ có liên quan đến Hồng Nguyệt.”
Lê Văn Vân thở ra một hơi rồi nói: “Tôi biết rồi!”
“Vẫn còn một chuyện nữa, bây giờ chuyện làm ăn của tập đoàn Hãn Vũ, có lui tới gì với nhà họ Vưu không?” Lê Văn Vân hơi.
“Trước kia thì đúng là có.” Lôi Bán cân nhắc rồi nói tiếp: “Nhưng mà ngay sau khi tôi nhận ra bọn họ có quan hệ với Hồng Nguyệt, lập tức cắt đứt quan hệ, bây giờ còn cạnh tranh trên một chỗ phương diện.”
Lê Văn Vân liếm liếm môi nói: “Tốt rồi, chỉ trong vòng một hai ngày, chúng ta sẽ chiến với bọn họ, bao gồm cả một số hạng mục nữa, chúng ta không cần lãi, chỉ cần bọn họ lỗ là được rồi.”
Lôi Bân nhún nhún vai: “Được chứ, dù sao công ty này cũng là của cậu.”
Lê Văn Vân cười cười nói: “Được rồi, đừng để bố tôi biết đây là công ty của tôi.”
“Biết rồi mà.” Lôi Bân cười đáp lại.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy được rồi, vậy bây giờ tôi chuồn trước, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Đi ra từ tập đoàn Hãn Vũ, Lê Văn Vân nhìn xung quanh, sau đó anh thở dài một hơi, bắt đầu nghĩ lại những gì đã xảy ra.
Việc xảy ra vào kì nghỉ đông của đại học năm thứ nhất.
Anh còn nhớ rõ như in, chiều ngày hôm đó, vừa đúng là ngày tụ họp của nhà họ Lê, tất cả mọi người đều có mặt trong buổi tụ họp đó, anh đi mời rượu, sau đó còn có chút mơ mơ màng màng.
Theo lẽ thường, với tửu lượng của Lê Văn Vân, chỉ uống một chút rượu này thì không say được, bây giờ nghĩ lại, hẳn là bị người ta hạ thuốc.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, đã nằm trên một giường với Diệp Hinh trong khách sạn. Hơn nữa, vô cùng rõ ràng là hai người đã phát sinh quan hệ.
Trên thực tế, mãi đến hôm nay, Lê Văn Vân vẫn còn cảm thấy bản thân mình bị thiệt.
Con mẹ nó, đấy là máu của anh mà, sao không có chút cảm giác nào. Thiếu máu mà!
Đúng lúc đó Diệp Hinh đã tỉnh lại, mặc xong quần áo, khóc lóc chạy ra ngoài.
Chờ Lê Văn Vân mặc quần áo xong, không biết Diệp Hinh lấy được con dao chặt ở đâu trở về phòng, cô ta đuổi chém Lê Văn Vân đến ba con phố.
Sự việc vô cùng náo động, có người báo cảnh sát mới khống chế được Diệp Hinh, ngay sau đó, nhà họ Diệp nổi giận, bị cáo Lê Văn Vân! Vào tù!