Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Long cau mày, mở miệng nói: "Người tới là khách, các ông làm vậy cũng không ổn đâu. Ở đây có một nơi chuyên dùng để đấu võ, vốn là định để mọi người luận bàn với nhau, tăng thêm phần thú vị cho bữa cơm hôm nay."


Nói tới đây, ông ấy mỉm cười, nhìn Lê Văn Vân nói: "Hay là, chàng trai trẻ này, chi bằng cậu chọn một người trong số chúng tôi rồi lên đó biểu diễn một chút thì sao? Nếu cậu thắng được người ngồi bàn đó, tôi nghĩ họ sẽ không dám nói gì nữa đâu!"



"Ông cụ Long, ông đây là xem người ta như khỉ mà chơi đùa đó!" Lâm Bình cau mày nói: "Ngay cả mặt mũi của tôi mà ông cũng không thể nể tình sao?"


Ông cụ Long thở dài một hơi nói: "Ý tôi không phải vậy, chỉ là dường như ở đây có rất nhiều người có mâu thuẫn với chàng trai trẻ này, tôi cũng khó xử lắm."


"Không biết ý cậu thế nào?" Ông cụ Long hỏi Lê Văn Vân.




Lê Văn Vân gật đầu trả lời: "Vâng, lời ông nói rất có lý. Vốn mục đích của tôi là tới đây mở mang tầm mắt, nhận thức vài nhân vật lớn trong giới tập võ. Nếu ông cụ Long đã nói vậy, tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, chỉ là quyền cước không có mắt, lỡ đánh người khác phải vào viện hay gì đó thì cũng đừng trách tôi!"


Ông cụ Long gật đầu đáp: "Luận bàn mà, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là việc rất bình thường. Tôi làm chủ cho cậu, nếu cậu đánh người khác bị thương, sẽ không ai nói gì cậu đâu."


Lê Văn Vân cười cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay về phía Liễu Bạch, nói: "Vậy thì... Liễu Bạch à, lên đài đấu với tôi một chút đi!"


Liễu Bạch sững sờ!


Tuy Liễu Bạch cũng luyện võ, nhưng giống như đại đa số cậu ấm nhà giàu khác, trong mắt họ, hiện tại là thời đại hòa bình, có luyện cũng không có chỗ dùng, nên cậu ta cực kỳ lười, trình độ thậm chí còn không bằng em gái Liễu Tinh Ngữ của cậu ta.


Cậu ta vẫn còn nhớ như in cú tát khiến cậu ta bật ngửa ra đất, phải khâu hơn mười mũi của Lê Văn Vân lúc trước.


Nên lần này, vừa nghe Lê Văn Vân nhắc tới tên mình, mặt mày Liễu Bạch lập tức tái mét, xấu hổ vô cùng.


"Tôi... tôi không chấp nhận lời thách đấu. Dưới ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, Liễu Bạch kiên trì nói: "Hôm nay tôi không khỏe."


"Lý do hay đấy!" Lê Văn Vân khẽ mỉm cười nói: "Vậy thế này đi, tôi chấp cậu một tay, hơn nữa đứng yên một chỗ bất động, còn cậu có thể tùy tiện tấn công, thấy sao!"


"Tôi...” Gương mặt Liễu Bạch lập tức đỏ bừng lên.


Một tay, lúc ấy Lê Văn Vân cũng chỉ dùng một bàn tay đã đủ tát cậu ta ngã ngửa trên đất rồi.


Cùng cảm thấy mất mặt còn có Liễu Vân Sơn, mặt mũi ông ta đã tái mét hết cả.


Đây là cháu trai của ông ta đó, vậy mà giờ lại bị Lê Văn Vân đem ra giết gà dọa khỉ. Những lời đã nói ra, ông ta cũng không tiện nói gì.


Phùng Cảnh Thiên ngồi bên cạnh cười khẩy: "Nhóc con, cậu ta đã nói cơ thể không khỏe rồi, sao cậu cứ cắn mãi không bỏ thế. Lựa trái hồng mềm mà bóp cũng đâu có gì thú vị, chi bằng để tôi lên luyện với cậu một chút?"


Hiển nhiên Phòng Cảnh Thiên vô cùng tự tin với năng lực của mình.


Lê Văn Vân sờ sờ mũi trả lời: "Ừ, đúng là trái hồng mềm thật!"


Liễu Bạch bị Lê Văn Vân sỉ nhục đến nỗi chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống cho rồi.


Liễu Vân Sơn thật sự không nhìn nổi nữa, ông ta đứng dậy, mắng: "Nhãi ranh, cậu đừng có quá đáng, nó là cháu trai của tôi, chỉ bằng quan hệ giữa tôi và lão Long, nó muốn vào thì cứ tùy tiện vào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK