Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì thời tiết có hơi nóng nên đầu anh ta đã chảy đầy mồ hôi.


Tay trái anh ta cầm một cuộn tranh, tay phải cầm một chiếc hộp nhỏ, nắp hộp đã bật mở, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng chói. Chiếc nhẫn kia được tạo thành từ vô số viên kim cương nhỏ, vừa nhìn đã biết ngốn không ít tiền!



Mà đứng phía trước anh ta chính là Đặng Hân Hân đang bối rối không biết nên làm gì.


"Hân Hân, đây là bút tích thật của Đường Dần mà anh từng nói với em, không phải em thích sưu tầm những thứ này nhất sao? Cái này xem như sính lễ dành cho em. Còn đây là chiếc nhất kim cương đắt nhất của Lâm Hải, trị giá 1500 vạn, anh thật lòng thật dạ muốn cưới em


mà!"


Hoàng Mậu Tuấn nhìn Đặng Hân Hân bằng ánh mắt chờ mong: "Chỉ cần em đồng ý lời cầu hồn của anh, anh nhất định sẽ làm cho em một hôn lễ lãng mạn nhất thế giới!"




Anh ta vừa mở miệng giới thiệu, những người xung quanh lập tức ồ lên kinh ngạc!


Cái này... đúng là lắm tiền lắm của mới bỏ được hơn 1000 vạn để mua một chiếc nhẫn kim cương mà.


Một nữ sinh đứng phía sau anh ta hùa theo: "Đặng Hân Hân, chị đồng ý gả cho anh trai của em đi. Chị không biết có bao nhiêu người phụ nữ tranh đến sứt đầu mẻ trán để được gả cho anh của em đâu, cũng chỉ có anh của em mới yêu chị say đắm như vậy thôi!"


"Cô gái à, đúng vậy đó, gia đình chồng tốt như vậy không dễ tìm đâu, cô đừng kén chọn nữa, đồng ý với cậu ấy đi!"


Một bà dì đang đứng hóng hớt mở miệng khuyên bảo. Ngay sau đó lại là một trận ồn ào huyên náo vang lên.


Đặng Hân Hân chân tay luống cuống, mờ mịt tìm kiếm trong đám người, hy vọng Lê Văn Vân có thể tới đây sớm một chút!


"Sớm biết vậy khỏi xuống cho rồi." Cô mím môi, nhủ thầm trong miệng.


Vừa rồi vì có quá nhiều người làm ẫmĩ, gây ra náo loạn thật lớn, nên cô mới định xuống dưới lầu nói rõ ràng với Hoàng Mậu Tuấn, bảo anh ta mau rời đi.


Kết quả Hoàng Mậu Tuấn hoàn toàn không nghe, vẫn cứ quỳ tại chỗ tiếp tục cầu hôn cô, cộng thêm đám người xung quanh cứ ồn ào không dứt khiến cô thật sự không xuống đài được.


Cô mím chặt môi, nhìn Hoàng Mậu Tuấn, nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tôi không thích anh, cũng không muốn gả cho anh! Các anh mau chóng thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi đây đi, được không?”


"Nếu hôm nay em không chịu gả cho anh, anh sẽ không đi." Hoàng Mậu Tuấn đáp. Đồng thời bàn tay anh ta khẽ ra hiệu, mấy người vây xem xung quanh lại bắt đầu ồn ào lên.


Lê Văn Vân nhìn thấy vậy thì sờ sờ mũi một cái, rồi bước ra khỏi đám người. Bởi vì ở giữa là một khoảng trống, nên khi Lê Văn Vân bước tới, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người!


Vô số người dồn mắt về phía anh.


"Anh là ai?" Cô gái đứng sau Hoàng Mậu Tuấn, vừa nãy đã gọi anh ta là anh đứng lên, hỏi: "Không thấy người ta đang cầu hôn hay sao?"


ở phía trước, Đặng Hân Hân cũng đã nhìn thấy Lê Văn Vân, nét khẩn trương trên mặt giảm bớt, thả lỏng hơn, cả người cũng thoải mái hơn trước nhiều.


Không biết từ lúc nào cô đã bắt đầu tin tưởng Lê Văn Vân tuyệt đối, cảm thấy nhất định Lê Văn Vân sẽ có cách giúp cô giải quyết chuyện này.


Lúc này, Hoàng Mậu Tuấn cũng xoay đầu lại. Nhìn thấy người tới là Lê Văn Vân, anh ta nhướng mày: "Là anh?"


Lê Văn Vân không để ý đến anh ta, đi thẳng một mạch về phía Đặng Hân Hân. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh vươn tay ôm eo Hân Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK