Anh không ngờ Diệp Mộng đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Anh chợt quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng, mà mặt của Diệp Mộng ửng đỏ xuống tận cổ.
Lê Văn Vân định nói gì đó, thì đúng lúc này, tiếng một loạt xe vang lên.
Bên ngoài sân tập của trường học, bỗng có bốn đến năm chiếc xe đỗ lại.
Liên tiếp, cửa xe mở ra, trong xe có hơn hai mươi người bước xuống!
Những người này hầu như đều mặc đồ màu đen, trong tay họ đều cầm theo gây bóng chày!
Sau khi bước xuống xe, bọn họ nhìn về phía Lê Văn Vân, lần lượt bắt đầu hùng hổ xông về phía bọn họ.
VietWriter
Đứng đầu là một người đàn ông đầu bóng loáng, thân hình vạm vỡ, anh ta chạy đầu tiên, trong tay cũng cầm một cây gậy bóng chày, sắc mặt anh ta hầm hầm, đôi mắt nhìn chằm chặp vào Lê Văn Vân!
Người này, chính là Diệp Kỳ, anh trai của Diệp Mộng!
Đương nhiên Diệp Mộng cũng chú ý đến tình hình bên đấy, lúc mà cô nhìn thấy Diệp Kỳ, sắt mặt cô đột nhiên tái đi, thúc giục: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi, chúng ta liên lạc qua wechat!”
Nhưng vừa nói xong, cô lại thấy Lê Văn Vân hoàn toàn không định rời khỏi, khoanh tay trước ngực, nhìn về phía đám người đang xông đến!
Sắc mặt Diệp Mộng liền thay đổi, vội vàng đứng dậy, kéo tay của Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi!”
Lê Văn Vân vẫn không hề quan tâm, nhìn đám người đông nghịt kia, thậm chí anh còn nhếch miệng cười.
Bước chân của nhóm người phía đối diện càng lúc càng nhanh, Diệp Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, trạng thái toàn thân trở nên căng thẳng.
Cổ tay áo của anh ta được xắn lên, tay phải săn chắc siết chặt gậy bóng chày, từng đường gân xanh nổi gồ trên cánh tay, tốc độ anh ta bước về phía Lê Văn Vân càng lúc càng nhanh.
Lúc này Diệp Mộng đã sợ tái cả mặt, cô quá hiểu tính tình của Diệp Kỳ, cũng thừa biết Diệp Kỳ căm ghét Lê Văn Vân nhiều đến mức nào!
Suốt chín năm nay, lúc nào anh ta cũng nhắc tên Lê Văn Vân. Khi ở bên Diệp Hinh, anh ta luôn miệng nói những câu như tự trách mình không bảo vệ tốt được cho Diệp Hinh.
Cô biết, nếu như gặp được Lê Văn Vân, Diệp Kỳ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Diệp Mộng không biết làm thế nào mà Diệp Kỳ biết được cô đang ở trường, với cả đến đây bằng cách nào, nhưng lúc này cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ về những việc đó nữa. Diệp Mộng kéo Lê Văn Vân lại, lớn tiếng nói: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi, chạy nhanh đi!”
Thế nhưng Lê Văn Vân vẫn đứng yên ở đấy!
Anh đã cảnh cáo Diệp Kỳ một lần rồi.
Chẳng lẽ anh không có chút oán hận gì với người nhà họ Diệp hay sao?
Chín năm trước, nhà họ Diệp đuổi cùng diệt tận anh, cả ông cụ nhà họ Diệp lẫn Diệp Kỳ đều nóng lòng muốn lột da rút gân Lê Văn Vân!
Nếu như không được Người Gác Đêm phát hiện ra, e rằng cả đời này của Lê Văn Vân đã phải chết rục xương trong tù rồi. Bởi lẽ đấy vốn là án tù chung thân mà!
Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, cũng không muốn báo thù bọn họ. Theo lý mà nói, chứng cứ của sự việc khi đó vô cùng xác thực, hơn nữa người bị hại là đứa con trong gia đình bọn họ, họ cho rằng Lê Văn Vân chính là hung thủ, cho nên trả thù anh cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng việc không ăn miếng trả miếng với người nhà họ Diệp đã là giới hạn cao nhất của Lê Văn Vân rồi. Điều này có nghĩa là nếu bọn họ không nhắm vào anh thì anh cũng sẽ không đánh trả lại họ!
Bước chân đi đến của Diệp Kỳ mỗi lúc một nhanh hơn, nhất là khi nhìn thấy Diệp Mộng lôi kéo Lê Văn Vân, sự giận dữ trên mặt anh ta lại càng tăng lên, tốc độ đã chuyển sang vừa đi vừa chạy!
Anh ta không nói không rằng, lao về phía trước, nhấc cây gậy bóng chày phang thẳng vào Lê Văn Vân!
Kẻ ác không lắm lời!
Anh ta không thèm phí lời với Lê Văn Vân, cứ thế xông vào đánh.
“Anh, mau dùng tay!” sắc mặt Diệp Mộng chợt biến đổi!
Diệp Kỳ lại không hề quan tâm, gậy bóng chày vụt mạnh, tiếng xé gió truyền đến, bay thẳng vào đầu Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nheo mắt, cười khẩy: “Anh đang muốn tôi chết sao!”.
Ánh nhìn chết chóc chợt lóe lên trong mắt anh.