Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bạch và Phương Quân chưa đi ra khỏi đều sững người, bọn họ dừng chân lại, Liễu Bạch thì ngạc nhiên quay lại.


Nhà hàng Vinh Hoa tổng cộng có sáu tầng, nhưng mở cửa chính thức thì chỉ có năm tầng mà thôi, nhưng Liễu Bạch biết tầng sáu là nơi Tân Trung Lưu chuyên dùng để tiếp đãi khách quý. Nhưng tầng này, thậm chí một năm cũng sẽ không mở lấy một lần.





Quan hệ giữa ông của cậu ta và Tân Trung Lưu khá tốt, nhưng kể cả là ông của cậu ta cũng chưa từng lên tầng sáu!


Bây giờ Tân Trung Lưu lại mời Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lên tầng sáu dùng bữa, chuyện này quả thực khiến cậu ta hơi ngạc nhiên!


Qua sự giới thiệu của Trương Dục, ông ta cũng biết Lê Văn Vân là người thế nào. Tần Trung Lưu không thể mời một người như vậy lên tầng sáu dùng bữa mới phải.



VietWriter.vn



“Là thủ đoạn lôi kéo các khách hàng khác sao?” Trong lòng cậu ta nghi ngờ, lại nhìn Hoàng Thi Kỳ nói: “Hay là lai lịch của người con gái kia rất đáng gờm? Khi cô ta đối mặt với Phương Quân và tôi, giọng điệu rất bình thản..”


Trong lúc cậu ta đang ngờ vực, ba người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã đứng lên.


Đi lên tầng trên.


Cùng lúc đó Ngô Nghiêu còn nháy mắt với bọn họ, khiến sự tức giận trong lòng Phương Quân càng lớn hơn.


“Mẹ nó chứ? Phương Quân chửi bới: “Còn ở lại đây làm gì, để chịu nhục à!”.


Nói xong, cậu ta bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài!


Mà đám người Lê Văn Vân lại đi lên tầng sáu.


Tầng sáu tương đối yên tĩnh, bọn họ bước vào trong một phòng bao, sau khi vừa bước vào, Tần Trung Lưu thở ra một hơi, sau đó cơ thể run rẩy mà chào hỏi: “Ra mắt Số Không! Số Hai!"


"Ra mắt Số Hai, Số Không!"


Giọng nói của ông ta run run, cùng lúc đó tay của ông ta cũng từ từ giơ lên đầu, chào theo nghi thức quân đội!


Trong lòng Lê Văn Vân hơi cảm động.


Thực ra vừa rồi anh vẫn đang thắc mắc tại sao Tần Trung Lưu này lại biết và giúp đỡ mình, khi ông ta nói câu này Lê Văn Vân hoàn toàn hiểu rõ.


Sắc mặt Hoàng Thi Kỳ hơi thay đổi, cô ta nhìn về phía ông ta hỏi: "Ông là Người Gác Đêm?"


Tần Trung Lưu thở dài nói: "Tôi đã rút khỏi bốn năm năm rồi, bây giờ tiếp nhận nhà hàng Vinh Hoa. Có lẽ hai người cũng chưa từng gặp tôi, tôi cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt mà thôi, ở Người Gác Đêm chỉ xếp hạng hơn một nghìn."


"Sao ông rút khỏi?" Hoàng Thi Kỳ hỏi.


Tân Trung Lưu thở dài nói: "Trong lúc làm nhiệm vụ tôi bị thương nặng, có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi, cũng không chịu chấn động được nữa nên lui về phía sau"


Sau khi nói xong, hình như ông ta có chút khao khát hỏi: "Nói đến chuyện này, khi tôi phục vụ hai người đều rất phong nhã hào hoa. Các người đến thành phố Lâm Hải là để chấp hành nhiệm vụ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK