Bành Hải chau mày, nhìn Đỗ Tịch Tịch ở bên cạnh, nhíu mày, ra hiệu bằng mắt với nhân viên phục vụ.
Nhân viên gật đầu, lấy cái hộp vòng ngọc đó ra, nói: “Anh cứ đứng ở đây xem đi.”
Lê Văn Vân thì không để ý nhiều như vậy, anh chủ động cầm cái hộp này lên, sắc mặt Bành Hải khẽ biển đổi, ông ta nói: “Cậu cẩn thận chút, đừng làm hỏng, làm hỏng rồi thì cậu khuynh gia bại sản cũng đến không nổi đâu.”
“Tôi mua nó!” Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân đột nhiên cười với ông ta.
Bành Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân. Ông ta cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi nói tôi mua nó.” Lê Văn Vân nói lại lần nữa.
Bành Hải nuốt ngụm nước bọt, nói: “Lê Văn Vân, món đồ này có giá niêm yết là một triệu hai đấy.”
Đỗ Tịch Tịch cũng chau mày, cô ấy đã điều tra về Lê Văn Vân, trước khi Lê Văn Vân đến chỗ cô ấy, anh chỉ là công nhân làm việc ở công trường, đào đầu ra một triệu hai cơ chứ.
“Tôi biết.” Lê Văn Vân nhìn Bành Hải nói: “Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, quẹt thẻ có được không?”
VietWriter
Bành Hải chau mày, nói: “Người anh em, cậu đừng đùa với tôi, đây là một triệu hai, cậu có không đấy?”
Lê Văn Vân mỉm cười, anh móc từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Bành Hải nói: “Quẹt thẻ đi.”
Bành Hải hoài nghi, thế nhưng khi ông ta nhìn thấy tấm thẻ xanh da trời đó, cả người ông ta run lên lấy bẩy. Đỗ Tịch Tịch ở bên cạnh cũng trừng to đôi mắt xinh đẹp!
“Thẻ kim cương! Sao cậu có thể sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải được!” Bành Hải kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.
Ở bên cạnh, Đỗ Tịch Tịch cũng nhìn Lê Văn Vân với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, đây là thẻ mà ngay cả bố cô cũng không có tư cách có được.
Trong chốc lát, cô ấy đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện.
Tại sao Lê Văn Vân lại quen biết Đặng Hân Hân, tại sao Đặng Hân Hân lại để Lê Văn Vân đóng giả bạn trai của cô ta. Theo lý mà nói, trước kia Lê Văn Vân chỉ làm việc ở công trường, so với Đặng Hân Hân thì hoàn toàn không phải là người cùng tầng lớp mới đúng!
Đồng thời, cô cũng hiểu ra, tại sao lúc bố mình đối diện với Lê Văn Vân lại ngoan ngoãn tuân theo như vậy. Mặc dù cô ấy vẫn chưa biết rốt cuộc Lê Văn Vân đã cứu bố cô ấy như thế nào!
Thẻ kim cương này, trên toàn thế giới, chỉ phát hành ra mấy tấm, đây là tượng trưng của địa vị thân phận.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Lê Văn Vân bình tĩnh xoa xoa mũi, nhìn Bành Hải hỏi: “Sao vậy, ông có bán không?”
“Sao vậy, ông có bản không?” Lê Văn Vân họ một tiếng.
Âm thanh này đã kéo suy nghĩ của Đỗ Tịch Tịch và Bành Hải quay trở lại, giọng Bành Hải hơi run rẩy.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ông ta không ngờ, người trước mặt này vốn chỉ là một tên chạy việc, Vì sao lại có thể kim cương của ngân hàng Tân Hải.
Ông ta cũng có tài khoản ở ngân hàng Tân Hải, nhưng chỉ là thẻ bạc, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một chiếc thẻ kim cương xuất hiện ngay trước mắt mình, thứ mà trước đây ông ta chỉ có thể nhìn qua ảnh chụp.
Bành Hải vội vàng nhận lấy thẻ ngân hàng rồi đưa cho người bán hàng bên cạnh: “Mau quẹt thẻ đi!”
Tay ông ta vẫn còn hơi run rẩy.
Cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh hiển nhiên không biết được ý nghĩa sâu xa của chiếc thẻ này, cô chưa từng đến ngân hàng Tân Hải, cùng lắm cũng chỉ là nghe nói qua, đây là nơi chỉ có tiền mới đủ để xử lý các hoạt động nghiệp vụ của ngân hàng.”
Cô lấy ra một chiếc máy quẹt thẻ, thuần thục lấy thẻ ngân hàng của Lê Văn Vân quét một đường, giao dịch thành công.
Lê Văn Vân đóng chiếc hộp lại, trong đó không có nhiều trang sức, mỉm cười nhìn về phía Đỗ Tịch Tịch: “Mua xong rồi, chúng ta đi được chưa?”
Đỗ Tịch Tịch ngơ ngác gật đầu, rõ ràng vẫn chưa thoát ra khỏi sự kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc thẻ kim cương của Lê Văn Vân.
Cô ấy nuốt nước miếng: "Sao anh lại có thể kim cương của ngân hàng Tân Hải?”
Lê Văn Vân gãi đầu nói: “Cái này là tổ tiên truyền lại thôi, truyền qua hơn ba mươi đời, cuối cùng rơi vào tay tôi.”
“Cút!” Đỗ Tịch Tịch trừng mắt: “Mau nói cho tôi biết anh đến từ đâu.”
“Bí mật.” Lê Văn Vân nở nụ cười thần bí với cô ấy.
Điều này khiến cho Đỗ Tịch Tịch hận không thể đánh chết Lê Văn Vân.
Nhưng Lê Văn Vân không nói, cô ấy cũng đành hết cách, chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két.
Trong lòng của cô ấy, người tên Lê Văn Vân này càng ngày càng trở nên bí ẩn.
“Đi trước đi đã.” Lê Văn Vân nói.
Đỗ Tịch Tịch gật đầu, lúc này Bành Hải ở phía sau vội vàng nói: “Đúng rồi, hai người cẩn thận một chút, Trần Bát Vận rất có thể lực ở Giang Thành, là dân anh chị ở đây, ban nãy Lê Văn Vân làm hỏng chuyện của ông ta, có khi còn vì vậy mà lỗ mất một khoản tiền, bây giờ danh tiếng của bọn chúng trong Tụ Bảo Hiên đã mất hết, với tính cách của ông ta thì không dễ gì bỏ qua cho cậu đâu.”