Vào lúc này những món ăn mà bọn họ gọi đều đã lần lượt được bưng lên, Lê Văn Vân bày bộ dạng chẳng để chuyện kia vào đâu khiến cho hai người Lâm Nhã và Phó Linh cũng thả lỏng hơn.
Phó Linh là một cô gái cực kỳ sôi nổi, dưới sự khuấy động không khí của cô, bầu không khí lại trở nên dễ chịu.
Còn Trần Thiên cũng khôi phục bộ dạng kiệm lời lúc trước, tự ăn phần mình, chỉ thỉnh thoảng mới nói một hai câu, đều là mấy câu kiểu dở dở ương ương, âm dương quái khí.
Cái người này rõ ràng là một “Lão âm Dương” rồi.
Chẳng qua là vì không muốn để Lâm Nhã khó xử, anh ta cũng không nói thẳng ra, Lê Văn Vân cũng không nói gì.
cùng lúc đó, Yến Kinh, số 69 đường Hoa Tây.
Đường Hoa Tây là thiên đường của người giàu, đây là khu biệt thự. Hơn nữa là khu toàn biệt thự đơn lập, mỗi một biệt thự đều có diện tích tương đối lớn, là khu hào môn chân chính!
Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như Yến Linh, biệt thự ở đây mỗi căn chắc hẳn phải mấy chục tỷ mới có thể mua được!
Lúc này, bên trong căn biệt thự số 69 đường Hoa Tây, trong phòng ăn, bên bàn ăn dài lớn có bốn người đang ngồi.
Vương Giai Kỳ và Lâm Bình ngồi ở phía trên, ngoài ra còn có một đôi vợ chồng trung niên. Đó chính là bố mẹ của Vương Giai Kỳ - Vương Húc và mẹ cô Tôn Diễm.
Vương Giai Kỳ vừa ăn, vừa hỏi: “Sao anh con lại không về thế ạ?”
Vương Húc nhìn cô rồi nói: “Không cần để ý anh con, nó ở ngoài cũng quen
rồi.”
Sau đó hai vợ chồng ông nhìn nhau một cái, Vương Húc đặt đũa trên tay xuống hỏi cô: “Giai Kỳ, bố hỏi con chuyện này.”
“Bố, bố cứ nói đi ạ.” Vương Giai Kỳ liền trả lời.
“Lê Văn Vân và con có quan hệ gì vậy?” Vương Húc hỏi.
Lúc Vương Giai Kỳ nghe thấy ba chữ “Lê Văn Vân”, trong ánh mắt bỗng dưng loáng lên một tia sáng, tia sáng này nhanh chóng bị hai vợ chồng Vương Húc bắt được.
Tuy nhiên hai người họ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ cười đáp: “Lê Văn Vân vốn là bạn của Trần Hi, mà Trần Hi chắc bố mẹ cũng biết rồi ạ, cậu ấy là bạn thân của con, lúc trước đã từng đến nhà mình chơi rồi. Sau đó cứ thế quen thôi ạ. Dù sao đó cũng là một người cực kỳ thú vị, chỉ không ngờ anh ấy đến Yến Kinh làm việc rồi.”
Nghe thấy Vương Giai Kỳ trả lời, trong giọng nói còn có một cảm giác vui vẻ khiến cho sắc mặt hai vợ chồng Vương Húc đều hơi thay đổi.
Hai vợ chồng họ khẽ liếc nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía Vương Giai Kỳ.
Lâm Bình dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực.
“Con có biết Lê Văn Vân không?” Lúc này Vương Húc mới hỏi.
Vương Giai Kỳ không biết tại sao bố mẹ cô ta lại đột ngột hỏi chuyện này, nhưng chuyện Lê Văn Vân là Người Gác Đêm thì đương nhiên cô ta sẽ không nói cho bố mẹ biết.
Cô ta gật đầu nói: “Cũng xem như là có quen biết.”
“Con thấy gia cảnh của cậu ta so với nhà chúng ta như thế nào?” Vương Húc hỏi.
Vương Giai Kỳ sửng sốt, cô ta nhìn bố mẹ mình bằng ánh mắt kì lạ: “Bố mẹ đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Vương Húc thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi. Nếu con đã nói như vậy, thì bố sẽ nói thẳng nhé.”
Nói xong ông ta nhìn Vương Giai Kỳ nói: “Bố nghe chú Lâm của con nói lại rằng con rất thân thiết với cậu Lê Văn Vân này. Nhưng Giai Kỳ à, con phải hiểu rằng loại người nào thì thích hợp giao tiếp với loại người nào. Con và Lê Văn Vân hoàn toàn không thích hợp, cho nên sau này hai đứa ít lui tới với nhau đi.”