Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 351: Miêu nữ
Chương 351: Miêu nữ
Trạng thái của Lý Thu quá không thích hợp rồi, anh ta có vẻ rất sợ hãi.
Loại tình huống này rất hiếm thấy. Là một Người Gác Đêm, bọn họ quả thực có thể coi thường sinh tử, nhưng mà sự sợ hãi lúc này của Lý Thu dường như phát ra từ trong linh hồn.
Lý Thu nhìn thoáng qua Đao Ba, sau đó cau mày.
Lê Văn Vân nói với Đao Ba: "Thế này nhé, anh Đao Ba, anh có thể tránh đi một chút được không? Lên tầng hai nhé? Lát nữa chúng ta lại thương lượng về chuyện phát triển được không?"
Đao Ba nhìn thoáng qua đám người Lê Văn Vân, thật ra anh ta cũng cần bình tĩnh lại.
Sự việc của hai ngày qua dẫn đến việc khiêu chiến lần này, anh ta cũng như bị đặt trên đống lửa. Không ngờ người mình tiện tay chiêu mộ vậy mà lại mạnh như vậy. Chiêu mộ được ba nam, còn thêm một nữ đều là đỉnh cấp!
Sau đó, mẹ nó chẳng hiểu sao hiện giờ mình lại bị người của Phúc Thanh Hội bắt. Mọi thứ... có thể đều đã vượt qua dự đoán của anh ta. Toàn bộ sự phát triển của Minh Giáo, có thể sẽ vì vậy mà không biết sẽ đi vào quỹ đạo nào!
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân định nói chuyện lặng lẽ, trong lòng anh ta thầm mắng một câu, nhưng không nói ra lời.

Chương 351: Miêu nữ
Những người này quá bí ẩn, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mấy người Lê Văn Vân lại là sự tồn tại ở đỉnh cấp.
Đợi Đao Ba lên tầng hai rồi, Lê Văn Vân nhìn về phía Lý Thu.
Lý Thu thở ra một hơi, khống chế giọng điệu của mình, trầm giọng nói: "Tôi đã nhìn thấy thánh chủ khu Đông! Khi tôi cất súng đi, phát hiện bà ta ngồi xổm bên cạnh tôi, không hề phát ra tiếng động nào, suýt chút nữa đã hù chết tôi rồi."
Đồng tử của Cố Bạch và Trương Vãn Hà đột nhiên co rút lại. Cố Bạch nuốt nước bọt, hỏi: "Miêu... Miêu nữ kia?"
Lý Thu gật đầu nói: "Đúng. Bà ta đã nhận ra chúng ta đến đây."
“Bà ta hỏi anh cái gì?” Trương Vãn Hà vội hỏi.
Lý Thu lắc đầu nói: "Bà ta không hỏi gì cả, nhưng tôi cảm thấy tình hình của bà ta không đúng cho lắm, có mấy lần tôi cảm giác được bà ta đã dâng lên sát ý đối với tôi, nhưng cuối cùng không động thủ, hơn nữa còn nói sẽ giữ bí mật cho chúng ta."
Nói tới đây, anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: "Nhưng bà ta bảo Lê Văn Vân đi tìm bà ta, tôi đoán..."

Chương 351: Miêu nữ
Nói xong, Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân và nói với vẻ mặt có phần xấu hổ: "Với lại, bà ta phát hiện ra cơ thể anh có chút vấn đề rồi."
Lông mày của Lê Văn Vân nhíu lại thật sâu.
Miêu nữ Doãn Nhu, đứng thứ mười một trong Thiên bảng, là một người đàn bà có tính cách cực kỳ cổ quái. Năm năm trước, bà ta đã là siêu cấp rồi. Bà ta từng đã từng qua lại với Lê Văn Vân vài lần. Cái gọi là qua lại có nghĩa là cách đây năm năm đã từng bị Lê Văn Vân đào bẫy mấy lần.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ rút ra chút thời gian đi gặp mặt bà ta. Mặc dù lúc trước tôi đã từng lừa dối bà ta vài lần, nhưng nếu bà ta muốn động thủ, bà ta đã làm điều đó từ lâu khi phát hiện ra thân thể tôi có vấn đề rồi." Lê Văn Vân nói: "Cho nên chắc hẳn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Hơn nữa, bà ta với tư cách là Thánh Chủ của khu Đông, tôi có thể lấy được một số tin tức từ bà ta cũng không chừng."
Sau đó anh thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, chúng ta cũng lên tầng hai đi!"
Lý Thu vẫn còn có chút sợ hãi. Cố Bạch nhìn anh ta như vậy liền mắng: "Nhìn anh hèn nhát chưa kìa, thật làm mất mặt những người trong Người Gác Đêm. Thứ hạng của anh lại còn cao hơn tôi đấy, thứ hạng của Người Gác Đêm đúng là có vấn đề lớn mà."

Chương 351: Miêu nữ
Lý Thu vẫn còn có chút sợ hãi. Cố Bạch nhìn anh ta như vậy liền mắng: "Nhìn anh hèn nhát chưa kìa, thật làm mất mặt những người trong Người Gác Đêm. Thứ hạng của anh lại còn cao hơn tôi đấy, thứ hạng của Người Gác Đêm đúng là có vấn đề lớn mà."
Lý Thu mắng: "Mẹ nó do anh không gặp phải mà thôi. Anh đang đánh người ở phía trên, vừa quay đầu lại đã thấy một người phụ nữ mặc váy đen ngồi xổm bên cạnh, tóc tai bù xù, sau đó lộ ra sát khí với anh mấy lần, má nó, lúc đó chắc anh sợ tẹ ra quần luôn ấy chứ."
Cố Bạch bĩu môi nói: "Không thể nào, tôi nhớ rằng miêu nữ khá xinh đẹp mà. Nếu là tôi, tôi quay đầu lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi sẽ hạ gục cô ta, trực tiếp hầu hạ cô ta đến mức ngoan ngoãn dễ bảo, đảm bảo cô ta sẽ trở thành một con mèo dịu ngoan ngay!"
Trương Vãn Hà đá Lý Thu một cước rồi nói: "Anh ghê tởm qáu đấy!"
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, diện mạo của cô không nằm trong điều kiện theo đuổi của tôi!” Cố Bạch trấn an Trương Vãn Hà.
“Cố Bạch, tôi muốn quyết đấu với anh!” Trương Vãn Hà càng tức giận hơn khi nghe anh ta nói như thế.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên tầng hai!
Trên ghế gỗ trong đại sảnh lầu hai, tất cả mọi người đều ngồi trên đó. Đao Ba đang ngồi một chỗ suy nghĩ về đời người, nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đang đi tới, Lại Tuấn vội vàng mở miệng hỏi: "Thế nào rồi, nói chuyện ổn thỏa chưa?"

Chương 351: Miêu nữ
Lê Văn Vân cười với ông ta rồi nói: "Bàn bạc xong rồi, sau này người ở phố này sẽ không phải đóng phí bảo kê, hơn nữa cháu và Cố Bạch cũng tham gia Phúc Thanh Hội, lúc đó lương sẽ khá cao. Chú Lại, sau này chú dì không cần phải đi làm nữa, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Lại Tuấn ngẩn người.
Chu Linh vội vàng nói: "Như vậy không tốt, tiền của các cậu là của các cậu. Tôi đã biết các cậu là người có bản lĩnh lớn, cho dù vợ chồng chúng tôi không thu nhận các cậu thì các cậu cũng có thể sống rất tốt ở thành phố này."
Lê Văn Vân mỉm cười, cũng không ép buộc.
Anh biết rằng tính cách của Chu Linh và một số thói quen đã hình thành cả đời của bà ấy khó có thể thay đổi, anh phải dành thời gian và âm thầm giúp bà ấy thay đổi nhận thức mới được.
Đao Ba thở phào nhẹ nhõm, đến chỗ Lại Tuấn xin hai điếu thuốc rồi đứng dậy nói: "Mọi chuyện cũng tàm tạm rồi, vậy tôi cũng về trước nhé!"
Lê Văn Vân cười với anh ta và nói: "Tôi tiễn anh!"
Đao Ba ngập ngừng nhìn Lê Văn Vân, rồi gật đầu!

Chương 351: Miêu nữ
Đao Ba ngập ngừng nhìn Lê Văn Vân, rồi gật đầu!
Cố Bạch và Lý Thu cũng đứng lên.
Bây giờ chân khí của Lê Văn Vân vẫn chưa hồi phục, họ phải lo cho sự an toàn của Lê Văn Vân khi đi ra ngoài mới được.
“Chờ một chút!” Lúc này, Phạm Nhược Tuyết đột nhiên lên tiếng, sau đó cô trở về phòng, lấy ra một ít thuốc rồi nói: “Tôi băng bó vết thương cho anh một chút!"
Đao Ba ngỡ ngàng.
Trên thực tế, mặc dù Đao Ba có một chút bản lĩnh, nhưng ở đây anh ta cũng là một người khốn cùng. Anh ta không tham gia bất kỳ thế lực nào và muốn thành lập thế lực của riêng mình, nhưng lại không thể thu hút bất kỳ ai. Anh ta thường làm việc tại một trạm xăng để kiếm chút tiền. Kỳ thật, anh ta thấy chút vết thương trên người ấy không nghiêm trọng, chỉ cần đợi vết thương tự lành là đủ.
Xét cho cùng, các bệnh viện ở khu Tội Ác rất đắt đỏ, hầu hết mọi người đều không vào đó nếu không có gì nghiêm trọng.
Anh ta không ngờ Phạm Nhược Tuyết lại là một bác sĩ.

Chương 351: Miêu nữ
Phạm Nhược Tuyết đơn giản lau vết thương cho anh ta, sau khi băng bó xong lại thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi!"
Sau đó ba người Lê Văn Vân theo Đao Ba ra khỏi cửa. Một nhóm bốn người đi bộ lắc lư dọc theo con phố về phía xa.
Dọc đường thỉnh thoảng có người thò đầu ra nhìn, nhưng lần này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đao Ba không đúng lắm.
Trước đây, Đao Ba thường đến phố này để kéo người, nhưng người ở phố này không thích anh ta lắm, cũng không có sắc mặt dễ coi với anh ta.
Nhưng lúc này đây, họ biết rằng trong tương lai... con phố này do Đao Ba định đoạt!
Một người mạnh dạn hỏi: "Đao Ba, tương lai con phố của chúng ta thật sự sẽ không thu phí bảo kê à?"
Đao Ba không nói gì, trong lòng khá là phiền muộn. Tuy rằng hiện tại đã thắng trận này, có thể có chút danh tiếng, nhưng ở nơi này, nếu không có tiền thì muốn phát triển thế lực vẫn khá khó khăn.
Vì vậy, anh ta vẫn chẳng buồn hé răng. Thỉnh thoảng, anh ta còn nhìn Lê Văn Vân với vẻ oán hận.

Chương 351: Miêu nữ
Lê Văn Vân mỉm cười với anh ta.
Dọc theo đường đi càng ngày càng nhiều người hỏi thăm, Đao Ba thở dài một hơi, sau đó xoay người nói: "Về sau, con phố này sẽ không phải đóng phí bảo kê!"
Mọi người nghe thấy vậy nên quay đầu lại rống lên một cách hưng phấn.
Mức phí bảo kê năm trăm mỗi người đồng nghĩa với việc mỗi người có thể có thêm năm trăm luca mỗi tháng sau này. Đây quả là một khoản tiền quá lớn đối với những người dân ở khu ổ chuột này!
Những giọng nói phấn khích từ từ truyền ra khắp đường phố. Lâu lâu có người hét lớn: "Đao Ba, cảm ơn cậu, hôm khác tới nhà tôi, tôi không bao giờ đuổi cậu ra ngoài nữa, tôi mời cậu ăn cơm!"
"Anh Đao Ba, vị cứu tinh của khu ổ chuột!"
Nhiều lời khen ngợi khác nhau bắt đầu lan rộng.
Những tưởng lúc đầu Đao Ba và Lê Văn Vân chết chắc, lúc này đây, họ chỉ có thể dành niềm biết ơn từ tận đáy lòng mình cho mấy người Đao Ba và Lê Văn Vân.

Chương 351: Miêu nữ
"Anh Đao Ba, vị cứu tinh của khu ổ chuột!"
Nhiều lời khen ngợi khác nhau bắt đầu lan rộng.
Những tưởng lúc đầu Đao Ba và Lê Văn Vân chết chắc, lúc này đây, họ chỉ có thể dành niềm biết ơn từ tận đáy lòng mình cho mấy người Đao Ba và Lê Văn Vân.
Trên khuôn mặt chán nản của Đao Ba cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
“Thế nào, không thu phí bảo kê nhưng vẫn có chút của cải tinh thần mà.” Lê Văn Vân vỗ vai Đao Ba.
Đao Ba thở dài nói: "Cái này không quan trọng, không có các anh thì tôi cũng không thể thắng được. Dù sao thì cũng đã cải thiện danh tiếng trên con phố này, sau này có thể tuyển người sẽ dễ dàng hơn. Hôm nào tôi lại đến con phố này chọn một tòa nhà không có người ở và biến nó thành tổng bộ của chúng ta!"
Bốn người vừa nói vừa lắc lư về phía cuối phố.
Lê Văn Vân kéo vai Đao Ba và nói: "Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện về đại ca của anh đi!"

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Đao Ba ngây ngẩn cả người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía đám người Lê Văn Vân.
"Haiz, nếu anh muốn nghe thì nói cho anh nghe một chút cũng không thành vấn đề." Đao Ba thở dài nói: "Đại ca của chúng tôi à! Nói như thế nào nhỉ, đó là người có ơn cứu mạng với tôi!"
Đao Ba thở ra một hơi, ánh mắt như rơi vào quá khứ. Anh ta cười khổ nói: "Chuyện này cũng phải mười lăm, mười sáu năm rồi."
"Lúc đó tôi vẫn còn là một thiếu niên ngỗ ngược, đầu vẫn chưa trọc và cũng khá đẹp trai. Khi đó, rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi tôi. Tôi rất bối rối không biết mình nên chọn kiểu phụ nữ nào." Đao Ba nói xong, trong mắt tràn đầy thổn thức.
Anh ta nói xong liền nhìn về phía Cố Bạch nói: "Lúc đó, chắc là tôi còn đẹp hơn tên nhóc này vài phần cũng nên!"
Cố Bạch trợn mắt mắng: "Anh Đao Ba à, chúng tôi muốn hỏi chuyện về đại ca của anh, chuyện của người đàn ông lưu lạc đeo song đao trên lưng, không phải chuyện của anh nha!"
Đao Ba vội ho khan một tiếng rồi nói: "Nhắc đến quá khứ, tôi không khỏi nhớ nhung những ngày đó."

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
"Tóm lại là tôi được đại ca của tôi cứu. Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ. Tôi bị kéo vào Người Gác Đêm. Sau hai năm ở đó, tôi gia nhập tiểu đội của đại ca. Thời điểm đó, tôi mới ngoài hai mươi tuổi...” Đao Ba nói đến đây, ba người Lê Văn Vân vội vàng ho khan một tiếng.
"Sau đó thì sao, các người là đỉnh cấp thì chắc chắn cũng biết tới Người Gác Đêm. Người Gác Đêm được chia thành nhiều bộ phận. Lúc đó chúng tôi đến từ Hoa hệ. Sau đó giữa các bộ phận sẽ ngẫu nhiên trao đổi giao lưu với nhau. Đại khái đều là tiểu đội từ hai mươi lăm tuổi trở xuống mang đội tham dự." Đao Ba nói.
Trái tim của Lê Văn Vân khẽ động. Lúc đó bọn họ cũng đã từng tham gia, và lần đó, 11762 họ đã giành được vị trí đầu tiên với tư thái nghiền áp.
Nhưng vào thời điểm đó, Lê Văn Vân đã hoàn toàn nổi tiếng.
Đao Ba tiếp tục: "Sau đó, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến Europa cùng nhau. Trận đấu đó là do Demps, người đứng thứ ba trên Thiên bảng hiện tại tổ chức. Sau đó để... đại ca của chúng tôi phát hiện ra điều gì đó."
“Hả?” Lê Văn Vân nhìn về phía anh ta.
"Vốn dĩ giao lưu kiểu này là đến lúc thì dừng. Nhưng lần đó lại xuất hiện rất nhiều điều ngoài ý muốn, người tham gia chết rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ba người, tôi, đội trưởng và vợ đội trưởng." Đao Ba thở hắt ra, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe: "Tính cả thành viên của tiểu đội chúng tôi lúc đó, rất nhiều người đã chết."

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
"Và chúng tôi vô tình phát hiện ra người khởi xướng sự việc này chính là Demps của bên tổ chức. Lúc đó ông ta đã rất già. Để kéo dài tuổi thọ, tôi không biết ông ta lấy đâu ra một phương pháp bí mật, sử dụng tính mạng của những thiên tài trẻ tuổi này, dùng dụng cụ để hút máu của họ, có thể khiến ông ta sống lâu hơn.” Đao Ba thở ra!
“Lúc đó, đội trưởng của chúng tôi đã báo cáo lên trên, nhưng phía trên hoàn toàn không tin.” Đao Ba thở dài một hơi rồi nói: “Vì vậy đội trưởng của tôi quyết định lấy cái chết chứng minh. Để báo thù cho đồng đội, đội trưởng lúc đó vốn là con cưng của trời, tuổi còn trẻ đã trở thành top 10 của Người Gác Đêm, nhưng anh ấy vẫn không chút do dự, cầm dao xông thẳng vào nhà Demps! Bị Demps bắt giữ!"
"Sau này Trác Nhất Minh ra tay mới cứu giữ được anh ấy. Nhưng vợ của đội trưởng lại bị Demps giết ngay trước mặt anh ấy! Hai người chúng tôi cũng bị đày đến nơi này!" Đao Ba thở dài một hơi.
Bên trong mắt đám người Lê Văn Vân hiện lên vẻ phẫn nộ.
Đối với Demps, ông ta đã hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt trong suy nghĩ của họ.
Nhưng địa vị của ông ta quá cao, là người đoạt huân chương Tinh Diệu thế hệ thứ nhất! Cho dù trong hệ Europa hay địa vị trong toàn bộ Người Gác Đêm cũng đều rất cao.

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Không ai tin rằng ông ta sẽ làm chuyện như vậy. Dẫu gì thì nói theo một mức nào đó, ông ta đã từng là một anh hùng của Người Gác Đêm.
Về phía Europa, nhiều Người Gác Đêm có tín ngưỡng cuồng nhiệt với ông ta, giống như với Trác Nhất Minh bên phía Hoa hệ vậy.
"Cho nên sau khi đến đây, tâm lý của đại ca chúng tôi suy sụp. Lần đó, đại ca cảm nhận được sức mạnh của Demps, cảm nhận được sức mạnh của siêu cấp. Anh ấy cũng rất cố gắng, muốn đột phá lên siêu cấp và rời khỏi thành phố này, đi tìm Demps để trả thù, nhưng cửa vào siêu cấp này, dù thế nào anh ấy cũng không thể vượt qua được!" Đao Ba thở dài một hơi nói: "Rồi anh ấy bắt đầu sa đọa, lấy rượu qua ngày, ngày nào cũng nhờ tôi đưa đồ ăn đến cho anh ấy nên anh ấy mới tồn tại được cho đến bây giờ."
Lê Văn Vân hiểu được sự tuyệt vọng của anh ta!
Cũng giống như anh bây giờ, dưới tình huống chân khí vẫn chưa phục hồi, khi người của Demps đến đây, anh chỉ có thể sống một cuộc sống thấp hèn.
Anh thở ra một hơi, sau đó nói: "Dẫn tôi đi gặp anh ta, tôi muốn tâm sự với anh ta!"
Đao Ba lắc đầu và nói: "Quên đi, anh ấy không giao tiếp với bất cứ ai cả, kể cả tôi. Hôm qua tôi đến gặp anh ấy, anh ấy cũng không nói một lời nào với tôi. Cuối cùng nghe nói có thể tôi sắp chết, anh ấy mới đeo đao tới."

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
“Đi xem thử rồi nói!” Lê Văn Vân nói.
Thấy Lê Văn Vân khăng khăng như vậy, Đao Ba gật đầu nói: "Được rồi, đúng lúc tôi đi thăm anh ấy. Các anh có tiền không, mua cho anh ấy hai chai rượu ngon, có lẽ anh ấy có tâm tình tốt để ý tới anh cũng không chừng."
“Không có tiền!” Lê Văn Vân giang hai tay.
Tất cả tiền bạc của bọn họ đều đã có người bảo quản rồi, trên người không có một xu dính túi.
Đao Ba mắng một câu: "Khỉ thật!"
Sau đó anh ta móc ra hai tờ tiền nhàu nát, tìm chỗ mua hai chai rượu, đau lòng nói: "Bà nó, ông đây uống rượu cũng chỉ có thể nếm thử hương vị, liếm một cái. Bây giờ chiếm được một con phố, không thu được phí bảo kê thì thôi đi, lại còn phải tốn thêm tiền nữa!"
Anh ta cầm rượu, một nhóm bốn người tiến về khu Nam!
Tại khu ổ chuột của khu Nam, một nơi chẳng có mấy người sinh sống, ánh đèn cũng khá mờ. Đám người Lê Văn Vân đến trước một tòa nhà nhỏ.

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Ở đằng xa, Lê Văn Vân đã nhìn thấy một người đàn ông lưu lạc, đầu tóc bù xù ngồi đó, trước mặt anh ta cắm hai thanh đao trên đất, sau đó là rất nhiều rượu trước mặt. Người đàn ông đang cầm một chai rượu mà nốc!
Nhìn từ xa, không ai có thể tưởng tượng được người như vậy lại là một người đỉnh cấp, là một người trong top mười của Người Gác Đêm, một người cách siêu cấp chỉ có một chân vào cửa.
Chỉ là, muốn vượt qua một bước này, quá khó, thật sự quá khó!
Anh ta nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đi tới, giương mắt nhìn thoáng qua một cái, không thèm để ý, sau đó tự mình uống cạn chai rượu.
Sau khi đến gần, đám người Lê Văn Vân ngửi thấy mùi hôi thối truyền tới từ trong nhà, có vẻ như đã lâu không dọn dẹp rồi.
Đao Ba thở dài một hơi, đặt bình rượu xuống đất nói: "Đại ca, bình thường anh vẫn nên tự mình quét tước một chút đi."
Người đàn ông mặc kệ anh ta. Đao Ba cau mày, sau đó nói với đám Lê Văn Vân: "Vậy các người nói chuyện đi, tôi vào dọn dẹp cho anh ấy một chút."

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Nói xong, anh ta cũng không quan tâm đến vết thương của mình và bước vào phòng.
Con người Đao Ba này rõ ràng là vẫn rất nghĩa khí, đối xử với đại ca của mình mười năm như một.
Đối với mấy người vừa mới nhập bọn như họ, dưới tình huống gặp nạn, dù biết có thể sẽ chết nhưng anh ta vẫn chọn đến.
Nhìn thấy đỉnh cấp vồ tới Cố Bạch, anh ta không quan tâm bản thân không thể đánh bại kẻ đó cũng muốn lên trước bảo vệ!
Chỉ cần nhìn những thứ này, ấn tượng của Lê Văn Vân về anh ta rất rất rất tốt, huống chi anh chàng này còn từng là một Người Gác Đêm.
Khi anh ta rời đi, Lê Văn Vân đi về phía người đàn ông kia.
"Cút!"
Ngay lúc này, người đàn ông dửng dưng nói.
Bên trong giọng điệu mang theo sự không cho nghi ngờ.
Cố Bạch nhướng mày nói: "Này!"

Chương 352: Chuyện xưa của người đàn ông lưu lạc
Lê Văn Vân ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa. Anh nhìn người đàn ông và nói: "Vừa rồi Đao Ba đã kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, vì vậy tôi muốn nói chuyện với anh."
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, rượu dính vào bộ râu đã lâu không sửa soạn. Anh ta nhìn đám người Lê Văn Vân rồi nói: "Tôi biết, các cậu cũng là Người Gác Đêm. Tôi không có ấn tượng tốt về Demps, cũng không có ấn tượng tốt với các cậu. Đến gần tôi một bước, tôi sẽ hạ tử thủ!"
Mặc dù Đao Ba không phát hiện, nhưng người đàn ông này, với tư cách là một cựu Người Gác Đêm trong top mười, có thể nhìn ra thủ pháp của Cố Bạch và Trương Vãn Hà.
Lê Văn Vân thở dài, đúng vậy, khi đó, Người Gác Đêm Hoa hệ dường như đã bỏ rơi anh ta và không đứng về phía anh ta. Đồng đội của anh ta, vợ anh ta chết, và anh ta cũng bị đày đến khu Tội Ác. Người Gác Đêm đã không báo thù cho anh ta, cũng không ủng hộ anh ta! Anh ta trở thành nạn nhân của sự ổn định của Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân thở dài nói: "Anh không cần thiết phải như vậy, Demps cũng là kẻ thù của tôi, tôi sẽ giết ông ta!"
Người đàn ông lưu lạc đang cầm chai rượu lên thì khựng lại, rồi từ từ đặt xuống, một vệt sáng hiện lên trong đôi mắt mờ đục của anh ta.
"Bởi cậu?"
"Bởi tôi!"
"Sao lại là cậu?"
"Bởi vì tôi là cựu Người Gác Đêm số 0 Hoa hệ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK