Làm thêm giờ là chuyện thường của cô.
Tại lối vào ngân hàng, từ phía xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy Đặng Hân Hân trong bộ đồng phục. Anh dừng xe lại, hạ xuống cửa sổ xuống và nói: "Lên xe!"
Đặng Hân Hân ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với Lê Văn Vân: "Anh đúng là một người bận rộn. Trước kia cho dù là ở Giang Thành hay Lâm Hải, em đều hoàn toàn không thấy anh bận. Lúc đó, em cảm thấy rằng suốt ngày anh rảnh đến đau trứng."
Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: "Chủ yếu là do gần đây mọi chuyện chồng chất nên anh không còn cách nào khác. Thật sự xin lỗi. Sau khi em đến Yên Kinh nên mời em ăn một bữa mới phải"
Đặng Hân Hân cười ngọt ngào nói: "Không sao đâu, em chỉ đùa thôi. Thực ra, khi đến Yên Kinh, em vẫn không thể phân thân được. Cần phải làm quen với nghiệp vụ bên này, cần phải kết nối, ngày nào cũng rất bận. Nhưng mà anh là kẻ có tiền ở bản địa mà, em phải làm thịt anh mới được."
“Được thôi.” Lê Văn Vân cười khẽ: “Không thiếu tiền, muốn ăn cái gì cũng được.”
“Đó là anh nói đấy, vậy em sẽ chọn tiệm đắt nhất.” Đặng Hân Hân vui tươi hớn hở nói, sau đó tìm trên mạng một hồi, chọn một nhà hàng khá đắt tiền và nói: “Vậy thì đi chỗ này đi."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được rồi!"
Sau khi Lê Văn Vân nhập địa vào bản đồ thì lái xe chở Đặng Hân Hân đến nhà hàng.
Nhà hàng nằm ở trung tâm Yên Kinh, vì giá cao nên trong nhà hàng không có nhiều người lui tới, nhưng hầu hết những người ra vào đều là những người giàu có ở Yên Kinh.
Sau khi Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân bước vào, một cô bồi bàn xinh đẹp liền đi lên tiếp đón: "Hai người sao?"
“Ừ!” Đặng Hân Hân gật đầu.
“Lối này, mời!” Cô phục vụ xinh đẹp nói.
Bọn họ được đưa đến vị trí gần đầu sảnh và ngồi xuống bên cửa sổ. Sau khi Đặng Hân Hân chọn món xong, cô bèn nói: "Phải rồi, mấy người Tịch Tịch gần đây đi đâu vậy, đã rất lâu rồi không liên hệ được với cô ấy, gửi tin nhắn cũng không xem, gọi điện thoại cũng gọi không được."
Lê Văn Vân ngẩn người, sau khi Đỗ Tịch Tịch đến Người Gác Đêm, có lẽ vẫn đang tiến hành huấn luyện.
Bây giờ lại đi khu Tội Ác, bên khu Tội Ác lại không còn cách nào khác để liên hệ với thế giới bên ngoài.
Lê Văn Vân cười nói: "Đỗ Tịch Tịch cùng bố của cô ấy đến một nơi, tạm thời không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài."
“Anh biết à?” Đặng Hân Hân hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ!"
“Không thể nói ư?” Đặng Hân Hân lại hỏi.
Trong mắt Đặng Hân Hân, Lê Văn Vân có vô số điều bí ẩn.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ!"
“Được rồi, vậy em sẽ không hỏi thêm” Đặng Hân Hân cười nói: “Đúng rồi, em nghe nói vợ cũ của anh đến nhà Đỗ Tịch Tịch phải không?"
“Cái này em cũng biết ư?” Lê Văn Vân ngơ ngác hỏi.
“Vô tình biết thôi.” Đặng Hân Hân nói: “Thế nào, thoát ra khỏi tình cảm trước đây chưa?”
"ẶC..." Lê Văn Vân gãi đầu nói: "Chuyện này cũng không liên quan gì đến tình cảm. Lúc ấy em cũng biết, thời điểm anh kết hôn với cô ấy cũng không quả tốt. Lúc đó anh mất trí nhớ rồi. Sau khi trí nhớ minh mẫn thì tâm tính sẽ thanh thản, không còn cảm xúc để nói nữa."
Đặng Hân Hân vui vẻ nhìn Lê Văn Vân nói: "Cũng đúng, loại phụ nữ như vậy quả thật không có gì để đáng lưu luyến hết. Vậy về sau thì sao? Anh không định tìm bạn gái nữa sao?"
“Chuyện này để sau này hẵng nói.” Lê Văn Vân mỉm cười nói.
“Nếu anh muốn thì bây giờ cũng có thể có được.” Đặng Hân Hân hơi đỏ mặt, sau đó nhìn Lê Văn Vân, nói ra câu này.
Lê Văn Vân sửng sốt một chút. Anh không ngu ngốc, tất nhiên là nghe ra được ý trong lời của Đặng Hân Hân.
Trên thực tế, tính cách, đối nhân xử thế và những thứ khác của Đặng Hân Hân đều rất tốt. Nếu là kết hôn thì quả thực là một lựa chọn không tồi.
Tuy nhiên, Lê Văn Vân biệt hoàn cảnh của chính mình. Anh biết chiến tranh sắp đến rồi, anh thực sự không thể nào để Trác Nhất Minh bổ ra một đao kia rồi chết đi.
Cho nên đến lúc đó, anh khẳng định sẽ đứng lên, đối mặt với tất cả những điều đó. Về yêu đương, anh thực sự chưa tính đến những vấn đề này, trừ khi là để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Thấy Lê Văn Vân có chút do dự, trên mặt Đặng Hân Hân lộ ra nụ cười vui tươi hớn hở: "Xem anh sợ chưa kìa, em chọc anh thôi."
Nói xong, cô hơi cúi đầu xuống, bên trong ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng.
Lúc này, món ăn được dọn lên.
“Này, Hân Hân!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai họ.
Hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn, phát hiện một thanh niên tóc vuốt keo đang đứng ở bên cạnh đang tò mò liếc nhìn Đặng Hân Hân nói: "Em cũng tới đây ăn cơm à? Đây là bạn trai của em sao?"
Đặng Hân Hân nhìn thấy người này thì khẽ cau mày, sau đó mỉm cười nói: "Đây là bạn trai của tôi."
Nói xong, cô lại nói với Lê Văn Vân: "Đây là khách hàng của ngân hàng bọn em, tổng giám đốc Lam, Lam Hoa Giang, nhà phát triển phần mềm, là một doanh nhân trẻ ở Yên Kinh."
Lam Hoa Giang đánh giá Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười khẽ, hỏi: "Hân Hân, em đừng đùa với tôi chứ, chắc không phải vì gần đây tôi đột ngột tỏ tình với em nên em mới tùy tiện tìm người đến đối phó với tôi chứ?"
Lê Văn Vân cứng họng nhìn về phía Đặng Hân Hân.
Đặng Hân Hân chỉ mới đến Yên Kinh một thời gian ngắn như vậy, thế mà đã có người tỏ tình với cô rồi.
Nhưng xác thật, Đặng Hân Hân là một mỹ nhân hàng đầu, lại độc thân, nhân cách cũng rất tốt. Một người phụ nữ như vậy quả thực có thể thu hút đàn ông.
“Anh nói thế mà được à! Tôi và bạn gái tôi ăn cơm đụng phải anh, sao lại gọi là tùy tiện tìm người đến lừa anh được.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Dù sao, giả làm bạn trai của Đặng Hân Hân cũng không phải lần một lần hai nữa, Lê Văn Vân đã sớm thuận buồm xuôi gió rồi.
“Tôi biết các người đến ăn cơm, nhưng trông cách ăn mặc của anh không giống như là người có thể ra vào được loại nhà hàng sang trọng thế này” Lam Hoa Giang thản nhiên nói: “Có lẽ anh chỉ là một người bạn của Hân Hân, sau đó Hân Hân gọi anh tới đây ăn cơm mà thôi. Người anh em, đừng diễn nữa!"
"Tôi mặc vậy thì sao? Chẳng lẽ trên đầu phải viết hai chữ có tiền thì mới được à?" Lê Văn Vân khinh thường hỏi.
Lam Hoa Giang khẽ cười một tiếng nói: "Quả thật không cần viết ở trên mặt, chỉ là có rất nhiều thứ vẫn có thể nhìn ra được."
Nói rồi, anh ta trực tiếp xem nhẹ Lê Văn Vân, búng tay nói: "Phục vụ!"
Nhân viên phục vụ đến gần nói: "Anh Lam, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Lam Hoa Giang nói: "Thế này, toàn bộ chi phí của bàn này tính toàn bộ cho tôi."
Lam Hoa Giang nghe cười đáp: “Không đầu, Hân Hân, tôi tin ánh mắt của em sẽ không thấp kém như thế. Cứ quyết định vậy đi!”
Lê Văn Vân khẽ mím môi, rồi nhìn nhân viên phục vụ nói: “Nếu anh này muốn tính tiền thì cứ ghi tên anh ta là được, đúng rồi, rượu đắt nhất trong nhà hàng các cô là bao nhiêu?”
Lam Hoa Giang nghe Lê Văn Vân nói thế thì vẻ mặt hơi biến sắc.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, nhưng thái độ phục vụ vẫn rất tốt, cô ta khẽ cười đáp: “Rượu đắt nhất trong nhà hàng chúng tôi là loại rượu vang, tầm năm mươi vạn một chai ạ!”
“Vậy cô lấy cho tôi mười chai, à đúng rồi, lát nữa lúc thanh toán thì nhớ tìm tổng giám đốc Lam này, anh ta không thiếu chút tiền này” Lê Văn Vân nói.
Khóe miệng Lam Hoa Giang đang ngồi ở bên cạnh khẽ giật.
Anh ta cũng coi như tay trắng dựng nghiệp, đến bây giờ cũng có tài sản mấy trăm triệu.
Nhưng vốn lưu động thật sự trong tài sản mấy trăm triệu này, có lẽ cũng chỉ có mấy nghìn vạn, vậy mà Lê Văn Vân vừa mở miệng đã đòi uống năm trăm vạn khiến anh ta sửng sốt.
“Anh đòi nhiều như vậy có uống hết không?” Lam Hoa Giang không nhịn được mắng.
“Tôi uống được hết.” Lê Văn Vân nhún vai đáp: “Có vấn đề gì không? Chẳng lẽ ngay cả năm trăm vạn anh cũng không có, e rằng tiền lương một năm của Hân Hân không chỉ là con số này đâu.”
Khóe miệng Lam Hoa Giang khẽ giật, anh ta kéo một chiếc ghế bàn bên cạnh ra, rồi đặt mông ngồi xuống nói: “Được, cô lấy cho anh ta mười chai, nếu anh có thể uống hết thì tôi sẽ thanh toán, ngược lại anh mà không uống hết thì anh phải tự thanh toán.”
Lê Văn Vân khẽ cười đáp: “Được thôi!”
“Lê Văn Vân... anh...” Đặng Hân Hân khẽ cau mày.
“Em cứ yên tâm!” Lê Văn Vân nói.
Đặng Hân Hân cũng không lo lắng gì nhiều, cô biết dù Lê Văn Vân không uống hết thì bản thân cô cũng có thể thanh toán số tiền đó, cô chỉ cảm thấy hơi lãng phí tý thôi.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lam Hoa Giang cứ thế ngồi ở bên cạnh nhìn Lê Văn Vân.
Đợi mười chai rượu được mang lên, Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Cô khui hết ra đi!”
Khóe miệng Lam Hoa Giang giật mạnh, nhân viên phục vụ ngẩn người nói: “Anh à, hay là anh uống hết một chai rồi hẵng khui một chai nữa, lỡ anh uống không hết thì lãng phí lắm.”
“Cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ uống hết.” Lê Văn Vân cười đáp.
Nhân viên phục vụ nghe Lê Văn Vân nói thế cũng không nói gì nữa, mà bắt đầu khui từng chai rượu.
Lê Văn Vân mặc kệ tất cả, dứt khoát cầm một chai rượu lên uống.
“Quả nhiên là đồ nhà quê, rượu vang mà anh uống như thế à?” Lam Hoa Giang ngồi ở bên cạnh cười khẩy: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy uống rượu vang mà cầm cả chai lên uống đấy, anh không kham nổi loại rượu vang ở cấp bậc này đâu.”
“Tôi thích uống kiểu nào thì tôi uống, liên quan gì đến anh, anh cứ đợi thanh toán là được.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Rồi anh nhìn Đặng Hân Hân nói: “Chúng ta đừng để ý đến anh ta mà tự tán gẫu đi”
Đặng Hân Hân lo lắng nói: “Lê Văn Vân, hay là chúng ta tự thanh toán đi, anh đừng uống đến ngã bệnh, đây là rượu vang chứ không phải bia”
Đối với người có tửu lượng cao thì uống mười chai bia hoàn toàn chẳng hề hấn gì.
Nhưng đây là rượu vang, nồng độ vốn đã không thấp, hơn nữa sức ngấm về sau cũng rất lớn.
Lê Văn Vân cầm thẳng chai rượu lên uống, điều này đã làm Đặng Hân Hân hơi lo lắng, sợ Lề Văn Vân sẽ xảy ra chuyện.
“Đây đâu phải là rượu, đây là nước ép trái cây mà.” Lê Văn Vân nói, rồi di chuyển đề tài ngay: “Em đừng suy nghĩ vấn đề này nữa, đúng rồi, em định ở lại Yên Kinh bao lâu?”
“Em cũng không biết nữa.” Đặng Hân Hân bĩu môi nói: “Em bị điều đến đây, chủ yếu là vì anh và Thi Kỳ đang ở bên này, nên bên ngân hàng mới điều em tới đây.”
Mới đầu bọn họ tự tán gẫu, thật sự phớt lờ Lam Hoa Giang đang ngồi ở bên cạnh.
Bên Lam Hoa Giang nhanh chóng xuất hiện thêm một người, bọn họ đang bàn chuyện làm ăn, nhưng Lam Hoa Giang không thể nào tập trung bàn bạc được, anh ta nhìn Lê Văn Vân đang uống rượu vang ở bên này, tim hơi nhói đau.
Một là đau lòng về cách uống rượu của Lê Văn Vân.
Anh ta hiếm khi uống loại rượu đắt thế này.
Hai là anh ta thật sự hơi lo lắng, lát nữa Lê Văn Vân sẽ thật sự uống hết, đến lúc đó anh ta sẽ phải thanh toán hơn năm trăm vạn, đối với anh ta mà nói đây không phải là con số nhỏ, mà là con số khiến anh ta đau lòng.
Chủ yếu là mới thoáng chốc mà số rượu trước mặt Lê Văn Vân đã rỗng hai ba chai rồi, anh ta cảm thấy dường như Lê Văn Vân đang thật sự uống rượu vang như nước ép trái cây.
“Tổng giám đốc Lam, nếu anh vẫn mang trạng thái như vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa.” Nói được một lúc, khách hàng ngồi đối diện với Lam Hoa Giang phát hiện ra anh ta hơi mất tập trung, nên không nhịn được lên tiếng.
Lam Hoa Giang nhất thời sửng sốt nói: “Tổng giám đốc Hứa, ban nãy tôi có hơi thất thần, anh nói tiếp đi.”
“Bỏ đi!” Tổng giám đốc Hứa đứng dậy, hờ hững nói: “Anh tìm người khác để hợp tác đi!”
Dứt lời, anh ta liền đi thẳng ra ngoài.
Hình như tổng giám đốc Hứa đó cảm thấy mình không được tôn trọng, nên không chấp nhận nổi thái độ của đối phương.
Thấy anh ta rời đi, Lam Hoa Giang vội đuổi theo, mấy phút sau, anh ta quay về chỗ ngồi với vẻ mặt khó coi.
Rõ ràng, vì chuyện của Lê Văn Vân mà anh ta đã mất đi một khách hàng.
“Mẹ kiếp!” Thấy Lê Văn Vân, trong lòng anh ta thầm mắng một câu.
Thời gian dần trôi qua.
Bất giác đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, lúc này sắc mặt của Lam Hoa Giang đang từ từ trở nên trắng bệch.
Lê Văn Vân... đã cầm chai rượu thứ chín lên uống rồi.
Hơn nữa... hình như Lê Văn Vân đã uống hết tám chai vẫn không hề hấn gì.
Cả người Lam Hoa Giang đều mơ màng.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, hai chai rượu trước mặt Lê Văn Vân lại trống rỗng, mười chai rượu đều bị Lê Văn Vân uống hết vào bụng, thậm chí trong quá trình đó, anh chẳng hề đi vệ sinh.
“Ợ, tôi uống hết rồi!” Lê Văn Vân dốc ngược chai rượu xuống sàn, rồi vẫy tay nói: “Phục vụ, tính tiền!”
Đặng Hân Hân ngồi đối diện anh cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Trên thực tế, cô chưa từng uống rượu cùng Lê Văn Vân, nhưng trước đây Trần Hiểu Nguyệt đã từng nhắc với cô, tửu lượng của Lê Văn Vân rất cao, nhưng cô không ngờ lại cao đến trình độ này.
Đây là mười chai rượu vang đấy.
Lê Văn Vân đã uống hết sạch như người chẳng liên quan, quả nhiên đúng như những gì anh đã nói, không phải anh đang uống rượu, mà là uống nước trái cây.
Nhân viên phục vụ đi tới, thấy mười chai rượu rỗng tuếch thì cả người cũng chấn động.
Người đàn ông trước mặt cô ta... vừa mới uống hết năm trăm vạn xuống bụng.
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn nói: “Chào anh, tổng cộng là năm trăm hai bảy vạn ạ.”
Chỉ một bữa ăn mà hai người đã ăn hết năm trăm hai bảy vạn, mặc dù đây là nhà hàng sang trọng, nhưng cũng khiến cô ta ngẩn người.