Lê Văn Vân định ở lại chỗ của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Trong lòng Lê Văn Vân vẫn cực kỳ cảm kích Lý Vân và Lý Giai Dao, đây chính là ân nhân cứu mạng của anh.
Sau khi chào tạm biệt Nhan Như Tuyết, anh liền đi thẳng vào trong chung cư, rất nhanh đã đến trước cửa.
Căn nhà bị khóa bằng mật khẩu, Lê Văn Vân nhớ mật khẩu, đang định mở cửa thì cảm thấy hình như trong phòng không chỉ có hai người.
Anh nhất thời cau mày.
Theo lý mà nói thì giờ này, Lý Vân vẫn đang đi làm, bởi vì Lê Văn Vân đã sắp xếp công việc cho ông ta ở Yên Kinh rồi, còn Lý Giai Dao, chắc cũng đến trường rồi, lẽ ra không có ai ở nhà mới phải.
“Chẳng lẽ là trộm vào nhà ư?” Khóe miệng của Lê Văn Vân khẽ cong lên.
Đúng lúc này, một giọng nói vọng ra từ trong nhà: "Giai Dao, chắc chắn con cũng rất nhớ mẹ đúng không?"
“Lý Vân, ông nói đi, rốt cuộc bây giờ ông có ý gì?” Giọng nói này lại vang lên.
Nghe đến đây, trong lòng Lê Văn Vân đã nhanh chóng hiểu rõ, người đang ở trong nhà là mẹ ruột của Lý Giai Dao, cũng chính là vợ cũ của Lý Vân, còn bà ta tên gì thì anh không biết.
Lúc trước chính người phụ nữ này đã đánh bạc, vay nặng lãi, nợ nần chồng chất khiến bố con Lý Vân và Lý Giai Dao sống cực kỳ mệt mỏi và nghè khổ trong suốt thời gian dài.
Thu nhập của Lý Vân cũng không thấp, nhưng muốn ăn một bữa thịt cũng khó.
Nếu ông ta không cứu Lê Văn Vân, Lê Văn Vân không bắt Lôi Tấn lại thì cuộc sống sau này của bọn họ vẫn cực khổ như vậy.
Mà tất cả những thứ này là do mẹ của Lý Giai Dao gây ra, sau khi thiếu nợ bên cho vay nặng lãi, không ngờ bà ta lại vứt bỏ chồng con, bỏ trốn một mình.
Bây giờ nhìn thấy Lý Giai Dao và Lý Vân chuyển đến đây, thu nhập cũng tăng lên, nhìn tình hình này, có lẽ bà ta lại muốn tái hôn.
Xã hội này này thực tế như vậy đó, có tiền là có tất cả.
Lê Văn Vân cũng từng gặp phải chuyện này rồi, trước đây Dương Cường cũng y như thế, kể cả Khương Vĩ cũng vì đồ sính lễ mà không thể kết hôn.
Bây giờ, Lý Vân lại gặp phải chuyện này.
Trên đời này, có quá nhiều người phụ nữ chỉ có thể đồng cam chứ không chịu cộng khổ.
Anh không tiến vào ngay, mà chỉ đứng ở cửa, bình tĩnh lắng nghe cuộc trò chuyện ở bên trong.
“Tôi không muốn, mẹ tôi đã chết rồi!” Lý Giai Dao nói.
"Dao Dao, sao cháu lại ăn nói với mẹ cháu như thế? Chẳng phải hồi đó mẹ cháu rời đi cũng có nỗi khổ tâm hay sao?" Đúng lúc này, một giọng nam bỗng vang lên: "Lý Vân, rốt cuộc ý ông là sao? Làm một người đàn ông nên nói gì đi chứ, đừng có im thin thít như thế."
"Bà muốn bố tôi nói cái gì? Bà hãy nhìn mái tóc bạc trên đầu bố tôi đi." Lý Giai Dao hơi nổi giận nói: "Bà có biết sau khi bà thiếu tiền bỏ chạy, tôi và bố đã phải trải qua những gì không? Ngày nào bố của tôi cũng bị người khác uy hiếp, còn tôi thì bị đám người Lôi Tấn hăm dọa định trói ra ngoài bán không biết bao nhiêu lần. Bây giờ bà thấy bố con tôi sống tốt hơn một chút nên muốn quay về đúng không? Tôi nói cho bà biết, không có cửa đâu, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thừa nhận bà làm mẹ của tôi thêm lần nào nữa."
"Bà muốn bố tôi nói cái gì? Bà hãy nhìn mái tóc bạc trên đầu bố tôi đi." Lý Giai Dao hơi nổi giận nói: "Bà có biết sau khi bà thiếu tiền bỏ chạy, tôi và bố đã phải trải qua những gì không? Ngày nào bố của tôi cũng bị người khác uy hiếp, còn tôi thì bị đám người Lôi Tấn hăm dọa định trói ra ngoài bán không biết bao nhiêu lần. Bây giờ bà thấy bố con tôi sống tốt hơn một chút nên muốn quay về đúng không? Tôi nói cho bà biết, không có cửa đâu, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thừa nhận bà làm mẹ của tôi thêm lần nào nữa."
Cô ấy gào lên.
Lý Giai Dao là một cô gái yên tĩnh, trước đây cô ấy đã chăm sóc cho Lê Văn Vân một cách tỉ mỉ chu đáo.
Nhưng cô ấy lại cực kỳ oán hận mẹ ruột của mình.
“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì mẹ cũng là mẹ của con.” Người phụ nữ kia nói: “Dao Dao, con không biết mẹ đã nhớ con đến nhường nào đâu, mẹ…”
“Bà có thể nhớ tôi đến nhường nào?” Lý Giai Dao bình tĩnh nhìn bà ta nói: “Bà đã bỏ đi lâu như vậy, cũng tìm được một người đàn ông, trong khi bà vẫn chưa ly hôn với bố của tôi, bà đã cắm sừng bố của tôi. Mấy năm nay, bố của tôi chưa từng đổi số điện thoại, nếu bà nhớ tôi, chẳng lẽ bà không biết gọi điện thoại, hay tới thăm tôi một lần hay sao? Đừng nói mấy chuyện này nữa, bà chỉ nhìn thấy bố con tôi có tiền, nên muốn quay về thôi đúng không?”
“Bà muốn tiền đúng không?” Dứt lời, Lý Giai Dao liền ném thẻ kim cương mà Lê Văn Vân đã đưa cho cô ấy ra ngoài nói: “Chúng tôi từng cứu một người, anh ấy tên là Lê Văn Vân, chính anh ấy đã cứu tôi và bố của tôi, còn tặng cho tôi tấm thẻ ngân hàng này. Bà có biết đây là gì không? Đây chính là thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, bà đã từng nghe qua về ngân hàng Tân Hải chưa? Đây chính là thẻ có quyền hạn cao nhất của bọn họ, bên trong có mấy tỷ tiền tiết kiệm. Thẻ ngân hàng này có thể huy động hàng trăm tỷ ở ngân hàng Tân Hải. Bây giờ bố con tôi đã có rất nhiều tiền, nhưng tôi sẽ không đưa cho bà một xu, bởi vì tôi không có một người mẹ như bà, bà cũng không xứng làm mẹ của tôi."
Lê Văn Vân đứng ở cửa khẽ thở dài.
Một cô gái có tính cách như Lý Giai Dao có thể nói ra những lời này, khiến anh cảm thấy thật sự xót xa, Lý Giai Dao không phải là người có tính cách rất cứng rắn, nếu không đạt đến một trình độ nhất định, cô ấy sẽ không nói ra những lời này.
“Haizzz!” Người phụ nữ kia cũng thở dài nói: “Dao Dao, mẹ thật sự biết sai rồi, thật ra lần này mẹ quay về cũng không còn cách nào khác, bây giờ mẹ lại nợ bên ngoài rất nhiều tiền, mẹ thật sự hết cách rồi. Lúc trước mẹ đã bị người đàn ông kia lừa, mẹ biết con hận mẹ, nhưng... con có thể giúp mẹ trả số tiền này được không? Chắc chắn sau này mẹ sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai bố con nữa."
“Chó không thể thay đổi thói quen ăn phân.” Một lúc sau, Lý Vân mới hờ hững lên tiếng.
“Lý Vân, mẹ kiếp, ông ăn nói cho cẩn thận.” Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông kia bỗng vang lên: “Phải biết rằng ông và em gái của tôi vẫn chưa ly hôn, nên tài sản bây giờ vẫn thuộc về tài sản sau khi kết hôn, em gái tôi sẽ có được một nửa. Một là ông cho em gái tôi quay về, hai là ông trả tiền giúp con bé, ông…”
Đúng lúc này, Lê Văn Vân bấm mật mã, dứt khoát mở cửa đi vào trong.
Cánh cửa đột ngột mở ra, người đàn ông kia hơi sửng sốt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa.
Lê Văn Vân nhìn vào căn nhà, Lý Vân đang ngồi trên sofa, tay cầm điếu thuốc, nhưng đầu thuốc đã bị bóp chặt.
Lý Giai Dao bật khóc, đôi mắt đẹp hơi đỏ hoe.
Trên sofa còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi, ăn mặc hơi thời thượng, lúc này trên mặt bà ta đang tràn ngập vẻ cáu kỉnh, nhưng xét về dung mạo, quả thực rất xinh đẹp.
Ngoài ra, còn có mấy người đàn ông, trong đó có một người đang ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên, chính là cậu của Lý Giai Dao, có lẽ mấy người khác lẽ ra phải do cậu của Lý Giai Dao dẫn đến.
Thấy Lê Văn Vân bước vào, Lý Giai Dao nhất thời ngạc nhiên, rồi nhào vào lòng Lê Văn Vân, bắt đầu òa khóc.
Lê Văn Vân biết chắc rằng, cô ấy đang rất khó chịu, anh xoa đầu Lý Giai Dao, rồi nhìn sang chỗ khác.
“Cậu là ai?” Cậu của Lý Giai Dao cau mày hỏi: “Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không liên quan gì đến cậu, cậu bớt lo chuyện bao đồng lại đi.”
Lê Văn Vân hờ hững nhìn ông ta, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, giọng điệu hơi lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nói một lần, trong vòng ba phút, các người hãy cút ra khỏi căn nhà này."