Dù là người phụ nữ này hay bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ nổi giận. Lê Văn Vân không ngờ, đến nước này rồi mà bà ta vẫn còn mặt mũi để quay về đây.
Lý Vân ngồi bên cạnh nghe Lê Văn Vân nói thế thì khẽ thở dài, tiếp tục hút thuốc.
Lê Văn Vân nhìn bộ dạng của Lý Vân, rõ ràng Lý Vân vẫn còn chút tình cảm với người phụ nữ này.
Từ điểm này có thể thấy rõ, việc buông bỏ tôn nghiêm không hề phân biệt tuổi tác.
"Cậu..." Đám người kia đều sửng sốt.
Lê Văn Vân thờ ơ nhìn bọn họ, đồng thời rút điện thoại ra, giả vờ muốn báo cảnh sát.
Đối mặt với đám người bình thường này, anh cũng chẳng muốn ra tay đánh bọn họ, miễn sao đạt được mục đích là được.
Người phụ nữ kia thấy thế thì sắc mặt khẽ thay đổi, bà ta nhìn Lý Giai Dao và Lý Vân nói: "Dao Dao, mẹ thực sự biết sai rồi, mặc kệ thế nào, con cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng."
Dứt lời, bà ta và đám người kia cùng bước ra ngoài.
Đợi bọn họ rời đi rồi, Lê Văn Vân mới vỗ đầu Lý Giai Dao nói: "Em đừng khóc nữa, mắt em đã sưng hết lên rồi. Chẳng lẽ em không vui khi thấy anh quay về ư? Mau cười một cái cho anh trai xem nào!"
Anh hoàn toàn xem Lý Giai Dao như em gái ruột của mình.
Lý Giai Dao bĩu môi, cố nặn ra một nụ cười, nhưng dù thế nào cũng không nặn ra được.
Lê Văn Vân dìu cô ấy ngồi xuống sofa, rồi đi qua đó đóng cửa lại, bây giờ mới nhìn về phía Lý Vân nói: "Chú, chú nghĩ thế nào? Chú vẫn muốn chung sống với người phụ nữ này hay sao?"
“Không, em sẽ không nhận bà ta là mẹ.” Lý Giai Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
Theo Lê Văn Vân thấy, hành vi của Lý Giai Dao là cực kỳ chính xác, nhưng chuyện này không giống như chuyện của anh và Nguyễn Vũ Đồng.
Giữa anh và Nguyễn Vũ Đồng gần như không có tình cảm gì, anh chăm sóc cho Nguyễn Vũ Đồng là để trả ơn, sau khi rời đi, Nguyễn Vũ Đồng vì tiền mới tới tìm anh.
Nhưng người phụ nữ này đã kết hôn nhiều năm với Lý Vân, hơn nữa còn có một đứa con là Lý Giai Dao.
Quan trọng nhất là, hình như Lý Vân vẫn còn tình cảm với người phụ nữ này.
Lúc nãy Lý Giai Dao nói như thế, chắc chắn cùng vì tức giận, lúc trước khi còn ở quê, Lê Văn Vân phát hiện thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn trộm ảnh của người phụ nữ này.
Còn Lê Văn Vân thì có ấn tượng cực kỳ xấu về người phụ nữ này, trước khi rời đi bà ta đã cắm sừng Lý Vân, nhưng anh không biết rốt cuộc Lý Vân đang nghĩ gì.
Lê Văn Vân không thể quyết định mọi chuyện cho bọn họ.
Hình như Lý Vân rất xoắn xuýt, ông ta lại châm một điếu thuốc, ngồi bên đó nói: "Tôi... không biết."
Lê Văn Vân ngẩn người, gật đầu nói: "Cháu đề nghị chú hãy ly hôn với người phụ nữ này, bà ta không phù hợp với chú, tất nhiên hai người cũng không đến nỗi sẽ cắt đứt liên lạc, dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của Dao Dao. Ngược lại, nếu chú vẫn muốn chung sống với bà ta, thì lần này phải làm cho bà ta cảm thấy đau đớn tột cùng, để sau này bà ta không dám làm chuyện như vậy nữa. Tất nhiên, đây chỉ là lời đề nghị của cháu, nên chú có thể lựa chọn hoặc không lựa chọn, cháu cũng có thể giúp chú giải quyết, để sau này bọn họ không tới quấy rầy hai bố con chú nữa."
“Tôi… sẽ cân nhắc.” Lý Vân nói: “Tôi muốn quay về phòng ngủ một lát.”
“Vâng, chú cứ đi đi!” Lê Văn Vân cười nói với ông ta.
Đợi ông ta rời đi rồi, dường như Lý Giai Dao đã bình tĩnh lại, cô ấy nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Gần đây anh có chấp hành nhiệm vụ nào không? Anh có thể kể cho em nghe được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, để di chuyển sự chú ý của cô ấy, Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, bắt đầu kể cho cô ấy nghe về mấy chuyện ở khu Tội Ác.
Cả Lý Giai Dao và Lý Vân đều biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, nên Lê Văn Vân cũng có thể kể cho Lý Giai Dao nghe.
Sau khi chuyển sự chú ý của cô ấy, rõ ràng tâm trạng của Lý Giai Dao đã tốt hơn rất nhiều.
Nói một hồi, Lê Văn Vân mới hỏi: "Đúng rồi, bây giờ em đã quen với nơi này chưa?"
“Ừm!” Lý Giai Dao thành thật gật đầu đáp: “Bây giờ em cũng từ từ thích ứng rồi, nhưng lúc ở trường, em vẫn hơi mất tự nhiên, đúng rồi…”
Nói đến đây, Lý Giai Dao nhất thời sáng mắt nói: "Trong ngôi trường mà anh đã sắp xếp cho em, có rất nhiều người giàu có. Lúc em mới bước vào, đã có mấy chàng trai tỏ tình với em, bọn họ thật to gan, chẳng hề sợ thầy cô chút nào."
Lê Văn Vân ngạc nhiên, híp mắt thành đường thẳng nói: "Mẹ kiếp, không ngờ bọn họ lại nảy sinh ý đồ với em. Em nói cho anh biết mấy thằng ranh đó là ai, để anh đi dạy cho bọn chúng một bài học.”
“Anh nghe em nói hết đã.” Lý Giai Dao nói: “Nhưng mấy chàng trai đó lại có các cô gái khác theo đuổi, rồi bọn họ so sánh với em, bảo em ăn mặc rất tầm thường. Mấy cô gái đó đến bắt nạt em, mỉa mai em là đồ quê mùa... "
Lê Văn Vân cau mày.
Anh đã sắp xếp cho cô ấy trường đại học tốt nhất ở Yên Kinh, chắc chắn bên trong sẽ có không ít cậu ấm cô chiêu. Rất nhiều người giàu có tình nguyện bỏ tiền ra gửi con đến một nơi như vậy, nên so sánh là chuyện rất bình thường.
Ban đầu Lê Văn Vân đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy chính là vì không muốn cô ấy bị tự ti.
Nhưng nghe đến đây, hình như điều mà Lê Văn Vân lo lắng vẫn xảy ra.
Đúng lúc này, Lý Giai Dao nói tiếp: "Sau đó có một ngày, em vô tình đặt tấm thẻ kia xuống bàn... khiến rất nhiều người trợn mắt há mồm, bọn họ nhanh chóng nhận ra tấm thẻ. Lúc đó em còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó bạn cùng bàn của em đã nói cho em biết, sau này sẽ không còn ai dám trêu chọc em nữa."
Lê Văn Vân nhất thời cười ha hả.
“Đám người đó chính là như thế, lần sau nếu còn ai lấy tiền đè em thì em cứ gọi thẳng cho Hoàng Gia Gia, bảo anh ta tới đó giải quyết. Tên này chuyên xử lý mấy chuyện này." Lê Văn Vân cười nói.
Lý Giai Dao ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vâng ạ!"
Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, Lê Văn Vân lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là Phạm Nhược Tuyết gọi tới. Anh nhấc máy hỏi: “A lô, bác sĩ Phạm, em nhớ anh rồi à?”
“Nhớ cái đầu nhà cậu!” Đầu dây bên kia bỗng vang lên một giọng nói thô bạo.
Lê Văn Vân vừa nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt đen xì.
Giọng nói này đâu phải là của Phạm Nhược Tuyết, mà hoàn toàn là của Trác Nhất Minh.
Lê Văn Vân không hiểu, trước đây Trác Nhất Minh còn ổn, nhưng từ khi tiếp xúc với Internet thì ăn nói cứ như bình xịt trên mạng vậy. Là thủ lĩnh của Người Gác Đêm Hoa Hạ, ông ta thật sự đã khiến Lê Văn Vân cạn lời.
“Ông gọi tôi làm gì?” Lê Văn Vân đen mặt hỏi.
“Cậu có biết cậu đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi không?” Trác Nhất Minh mắng: “Cậu đã tới Du Châu chém chết Đồng Tốn đúng không?”
“Đúng vậy.” Lê Văn Vân thờ ơ nói: “Chính ông ta làm nhiều điều ác như vậy, tôi còn không thể chém chết ông ta hay sao?”
“Đương nhiên là cậu có thể chém, nhưng cậu cũng phải làm xong mọi chuyện trước đã.” Trác Nhất Minh mắng: “Dù gì cũng là chuyện do chính cậu gây ra, cậu tự đi mà dọn đi!”