Phạm Nhược Tuyết ngẩn ra.
Quá khứ của Lê Văn Vân cô có biết, cũng có nghe đến, vẻ mặt cô rung động: “Cô ta nói gì anh sao?”
“Thật ra cô ta không nói gì, nhưng con chó bên cạnh cô ta cứ thích lải nhải.” Lê Văn Vân cận lời nói: “Lúc ấy tôi đi cùng Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch cũng hiểu lầm, phỏng chừng sau này muốn xuất hiện bên cạnh cô ấy để âm thầm bảo vệ là không thể nào rồi.”
Phạm Nhược Tuyết trầm ngâm một chút, rồi không phát biểu ý kiến, cô nhìn thoáng qua Lý Tiểu Unói: "Ăn cơm đi!”
Cô cúi đầu, sau đó nói: “Cũng không thể cũng nỗi oan mãi được, dù sao công việc của Người Gác Đêm bên này không cần anh xử lý, chờ sau khi chuyện ở Giang Thành chấm dứt, anh về lại thành phố Lâm Hải giải quyết cho xong chuyện đó đi!”
Lê Văn Vân thoáng cảm thấy ấm lòng: “Tôi biết rồi, là cô để ý đến tôi!”
Phạm Nhược Tuyết không trả lời Lê Văn Vân, ăn cơm xong, cô và Lý Tiểu U cùng ra ngoài.
VietWriter
Một đêm không trò chuyện, ngày hôm sau, Lê Văn Vân đã ngủ tới hơn mười giờ, anh bị cuộc gọi đến đánh thức, là Hoàng An gọi điện thoại đến.
“Alo!” Lê Văn Vân nhận cuộc gọi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu mau tới công ty một chuyến, có một người phụ nữ đến trước của công ty, vừa mới làm lầm ỹ ở trước sảnh công ty, nói là mẹ vợ cậu, trong công ty này có một nửa cổ phần của nhà bà ta, bắt công ty chúng ta phải ký hợp đồng với công ty Ngô Dương.” Hoàng An nói: “Bà ta nói là mẹ vợ cậu nên chúng tôi không dám quá tay!”
Lê Văn Vân choáng váng, anh không ngờ rằng Ngô Thị Hương lại vô liêm sỉ đến vậy, chạy đến công ty gây ầm ỹ.
Đúng là người phụ nữ đanh đá mà!
“Bây giờ bà ta còn quậy phá không?” Lê Văn Vân hỏi.
“Bây giờ đã được Nguyễn Thị Lệ dỗ dành. Đang ngồi trong văn phòng tối” Hoàng An không biết phải nên thế nào.
Lê Văn Vân gật đầu, anh rời giường rửa mặt qua loa, sau đó lập tức bắt một chiếc xe chạy về hướng công ty!
Thật ra bây giờ công ty rất bình thường, nhưng ngay khi Lê Văn Vân vừa xuất hiện ở công ty, đã có không ít người lặng lẽ nhìn anh, vẻ mặt khác nhau.
Tính đến nay, đây là lần đầu tiên Lê Văn Vân dùng thân phận ông chủ xuất hiện ở công ty.
Lê Văn Vẫn cười nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, mọi người làm việc trước đi, để tôi đi xử lý!”
Nói rồi, anh mở cửa ra!
Trong phòng, Ngô Thị Hương đang chống nạnh ngồi trên ghế của Hoàng An, trên sô pha bên cạnh, Ngô Dương và Nguyễn Thị Lệ đang ngồi đó.
Vừa nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào, bà ta đã lườm nguýt liếc Lê Văn Vân nói: “Hừ, Lê Văn Vân, tôi đã đi kiểm tra rồi, công ty này là tài sản sau khi cậu và Vũ Đồng kết hôn, Vũ Đồng cũng có một nửa cổ phần, cho nên cần phải ký hợp đồng với anh cả của tôi, sau đó phải chia hoa hồng cho chúng tôi!”
Giọng điệu nói chuyện của bà ta vô cùng ngang ngược, nhìn Lê Văn Vân nói: “Còn nữa, ngày hôm qua cậu đã tát tôi một cái, cũng phải bồi thường!”
Ngô Dương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Lê Văn Vân, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy được, cậu kết hôn với Vũ Đồng ba năm, mạng cậu cũng là bố nó cứu, tuy rằng ly hôn, giúp đỡ chúng tôi cũng là việc nên làm”
“Trước kia tôi đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp người nào không biết xấu hổ đến mức như nhà các người.” Lê Văn Vân cười như không cười nhìn Ngô Thị Hương nói: “Tôi mua công ty này sau khi ly hôn với cô ta. Không có một cắc tiền nào là của Nguyễn Vũ Đồng cả. Và càng không có liên quan gì đến các người cả.”
“Không có? Hôm nay cậu không cho, tôi sẽ không đi, sau này ngày nào tôi cũng sẽ đến công ty mấy người quậy phá ầm ỹ!” Ngô Thị Hương cười lạnh nói.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Thị Hương, sau đó gọi ra bên ngoài: “Bảo vệ!”
Rất nhanh, mấy bảo vệ mặc đồng phục chạy vào trong, Ngô Thị Hương trợn mắt, nói: “Mấy người muốn làm gì, con gái của tôi có một nửa cổ phần trong công ty các người... Đến tòa án cũng đã nói được, các người dám đụng vào tôi, đừng hòng làm ở đây nữa.”
Lê Văn Vân nhàn nhạt nhìn bà ta, rồi nói: “Đuổi ra ngoài!”
Anh lười dây dưa với loại người đanh đá vô nghĩa như bà ta.
“Lê Văn Vân, cậu thật quá đáng, cho dù thế nào, bọn họ đã cứu cậu một mạng mà.” Ngô Dương vội vàng nói.
“Đuổi cả người này ra ngoài.” Lê Văn Vân chỉ vào Ngô Dương!
Vẻ mặt Ngô Dương thay đổi!