Chương 329: Anh Đao Ba
Chương 329: Anh Đao Ba
Trên bãi biển, ánh mặt trời lặn nghiêng nghiêng. Ở đây, người thống trị đến từ thành phố này đích thân đến đây để nghênh đón Minh Sùng, nếu chuyện này xảy ra với những người khác sẽ là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hodges đích thân chào đón một người đến hòn đảo này là tin tức rất lớn.
Trên mặt Minh Sùng vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, trên mặt không có biểu tình gì. Nhìn bàn tay vươn ra của Hodges, anh ta cũng không có vươn tay bắt lấy, liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại dời ánh mắt nhìn về phía nhóm người phía sau ông ta, cau mày nói: "Tôi không thích giao thiệp với nhiều người như vậy!"
Hodges đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó xua bàn tay to: "Mọi người rời đi toàn bộ, cậu ở lại giao lộ đợi một lát nữa lái xe cho chúng tôi!"
"Soạt!"
Phía sau, mấy chục người đều nhanh chóng lui ra ngoài toàn bộ. Xét từ góc độ thân thủ, mấy chục người này đều có thân thủ đỉnh cấp.
Đây là khu Tội Ác, thế lực ở nơi này hầu như không kém Người Gác Đêm Hoa hệ, bao gồm cả sức chiến đấu đỉnh cao.
Chương 329: Anh Đao Ba
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người Hodges và Minh Sùng.
Minh Sùng vẫn không đưa tay ra bắt tay, mà trực tiếp đi ngang qua Hodges, sau đó chậm rãi đi về phía quốc lộ, đồng thời hỏi: "Lê Văn Vân đã đến chưa?"
“Đến rồi!” Hodges nói: “Thằng nhóc này vẫn là cái dáng vẻ xấu xa trước kia. Vừa đến nơi là nó đã chạy đến chỗ tôi đòi người. Bà nó, tôi đã từ chối nó trực tiếp rồi. Với tình huống hiện tại trong cơ thể không có chút xíu chân khí nào mà cũng dám chạy tới bàn điều kiện với tôi nữa. Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi."
Minh Sùng dừng bước chân, sau đó cau mày nói: "Chuyện này là tự ông làm, không liên quan gì đến tôi!"
Hodges ngẩn người, sau đó cong môi nói: "Tôi đã làm những gì đã làm. Dù sao trong cơ thể thằng nhóc này không có chân khí, với lại cho dù khôi phục, cậu ta có thể đánh bại Giản Hưng, cũng đã đứng khoảng thứ năm trên Thiên bảng ư."
"Ồ, tôi có chuyện này chưa nói cho ông biết. Lý do khiến anh ta mất đi chân khí là vì đã tự sức bản thân đối phó với hai người Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử, ngoài ra còn có mấy chục cao thủ đỉnh cấp." Minh Sùng nói: "Sau đó Lý Đông Dã đã chết, Vân Đạo Tử bị thương nặng và bị giam trong Người Gác Đêm."
Chương 329: Anh Đao Ba
Hodges sửng sốt một chút, sau đó cong cong môi nói: "Ha ha, chỉ là hai ông già thôi mà. Nếu để tôi ra tay đối phó, chắc chắn sẽ không thê thảm như cậu ta!"
“Ừ, tôi còn cho cậu ta hai miếng xương rồng.” Minh Sùng vừa đi vừa nói.
Hodges đang cầm ly rượu vang đỏ ở phía sau, lại bị choáng váng.
...
Lê Văn Vân đương nhiên không biết Minh Sùng đến đây. Trên thực tế, Lê Văn Vân rất tò mò về bí ẩn của Minh Sùng. Anh cũng tò mò không biết người này là ai, theo cách nói của Trác Nhất Minh và bản thân anh thì anh ta là một Người Gác Đêm!
Anh ta ở trong Tam Hợp Lâu lâu như vậy, không hề ló mặt ra ngoài hay nói chuyện với ai, nhưng anh ta lại biết mọi chuyện thế giới bên ngoài rõ như lòng bàn tay.
Nhưng Lê Văn Vân không có hứng thú nhiều với anh ta. Có quá nhiều người bí ẩn, nếu mỗi người bí ẩn anh đều muốn biết rõ thông tin chi tiết của họ thì quá mệt mỏi.
Buổi tối bọn họ ở nhà ăn cơm, tất nhiên, ăn vẫn không quá nhiều.
Chương 329: Anh Đao Ba
Số tiền mà gia đình Lại Tuấn kiếm được nhìn chung chỉ đủ cho gia đình họ sống đủ no mà thôi, không thể ăn thịt thường xuyên.
Cho nên khi ăn cơm cũng chỉ có mỗi người một chén cơm. Ăn xong là hết.
“Thật ngại quá, hôm nay trong nhà không còn gạo nữa, ngày mai tôi sẽ đi mua thêm một chút.” Chu Linh xấu hổ nói.
Lê Văn Vân mỉm cười với bà rồi nói: "Không sao, chúng cháu đều no rồi."
“Lão Lại!” Đúng lúc này, trước cổng nhà bọn họ, một người cởi trần đi tới, trên tay cầm một chai rượu cùng một con vịt quay, nói: “Tôi tới tìm ông uống rượu!"
Lê Văn Vân chú ý đến người này. Dưới ngọn đèn trắng, Lê Văn Vân phát hiện dáng người của người này rất cường tráng, hẳn là đã từng luyện tập.
Trên lưng anh ta còn có một thanh đao rất lớn!
Là một người sử dụng đao, kỳ thật Lê Văn Vân biết loại đao này không thích hợp để chiến đấu cho lắm.
Chương 329: Anh Đao Ba
Tất nhiên, thứ ghê người nhất là vết sẹo trên ngực anh ta.
Trên ngực anh ta có một vết sẹo rất dài từ vai trái đến thắt lưng và bụng.
Đánh giá trang phục của anh ta, Lê Văn Vân đại khái cũng có thể nhìn ra nguyên do. Có lẽ là ở một nơi như khu Tội Ác, vết sẹo và con dao lớn lộ ra có thể khiến người ta cảm thấy anh ta rất hung dữ.
Khi Lại Tuấn nhìn thấy người đó thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng mắng: "Cút cút cút! Ai muốn uống rượu với cậu."
Rõ ràng là Lại Tuấn không chịu trò này của anh ta.
Trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài. Mấy phút sau, Lại Tuấn mới trở về phòng, sau đó đóng cửa khóa lại.
Cố Bạch cười hỏi: "Chú Lại, người này là ai vậy?"
"Về sau các cậu bớt giao thiệp với tên đó đi. Mọi người đều gọi cậu ta là Đao Ba. Thằng nhóc này chẳng có bản lĩnh gì, suốt ngày cứ muốn tổ chức thế lực gì đó. Trên thực tế thì thuộc hạ chỉ có hai ba con mèo. Ở nơi này, đâu đâu cũng bị bắt nạt. Có lẽ hôm nay khi các cậu đến chỗ tôi bị bọn họ nhìn thấy nên muốn lôi kéo các cậu nhập bọn ấy mà." Lại Tuấn nói.
Chương 329: Anh Đao Ba
Lê Văn Vân ngẩn ra. Té ra anh chàng này cầm chai rượu và vịt quay tới đây là định kéo mấy người bọn họ nhập bọn.
Nhưng nhìn thái độ của Lại Tuấn đối với anh ta, tên này chắc cũng là kẻ khốn cùng, nếu không Lại Tuấn sẽ không có thái độ này với anh ta.
Đã thế này, anh ta còn có thể cầm một chai rượu và một con vịt quay tới đây, thế thì cũng coi là tràn đầy thành ý rồi.
Cố Bạch và Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Lại Tuấn nói thêm: "Buổi sáng ngày mai chúng tôi phải ra ngoài sớm, đi đến chỗ hôm qua chở rau. Nếu là ban ngày thì các cô cậu cố gắng đừng đi ra ngoài. Chỗ của chúng ta đều là người nghèo sinh sống, chỉ cần nộp phí bảo vệ đúng hạn thì vẫn khá là an toàn. Đợi ngày mai trời tối rồi tôi lại lái xe đưa các cậu đến quán bar Dạ Sắc đi làm."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được!"
"Vậy được, chúng tôi tắm rửa đi ngủ trước đi. Các cậu có muốn đi tắm trước không? Tự đun nước đi!" Lại Tuấn hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cô chú đi trước đi!"
Chương 329: Anh Đao Ba
Ở chỗ bọn họ không có máy nước nóng, nước nóng phải tự đun rồi cho vào xô để tắm!
“Được thôi!” Lại Tuấn liếc nhìn đám người Lê Văn Vân, sau đó đi vào bếp.
Bên trên có bốn phòng, một phòng đã được cải tạo thành phòng y tế, chỉ còn lại có ba phòng. Sáu người ở, ba người đàn ông Lê Văn Vân bị dồn vào một phòng!
Một đêm không lời!
Ngày hôm sau, khoảng sáu giờ, Lê Văn Vân nghe thấy tiếng xe khởi động. Anh đứng dậy từ trên giường, đến ban công lầu hai nhìn thoáng qua, phát hiện gia đình Lại Tuấn đã đi ra ngoài từ sớm.
Đây là hiện trạng của những người nghèo nhất ở khu Tội Ác. Bọn họ làm việc rất chăm chỉ và mệt mỏi, nhưng vẫn phải vật lộn để kiếm sống.
Tất nhiên, anh biết rằng những người như vậy có ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Ví dụ, những đứa trẻ ở miền núi, môi trường của chúng rất khó khăn, chúng không phải là không có nỗ lực, nhưng tầm nhìn của chúng, cho dù tốt thì cũng đã xác định chúng thực sự không thể kiếm được quá nhiều tiền.
Chương 329: Anh Đao Ba
Lê Văn Vân nhìn cảnh này mà trong lòng có chút xúc động. Bỗng một lúc nào đó, anh cảm giác trong cơ thể của chính mình đột nhiên run lên một chút, dường như có dấu hiệu chân khí muốn nổi lên.
Anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, khoanh chân ngồi xếp bằng!
Qua hơn mười phút, anh cau mày mở mắt ra, lộ ra vẻ thất vọng: "Haiz, xem ra cần thêm một thời gian nữa mới được, cũng không biết bao lâu mới khôi phục được. Xem ra lần có thể không sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng thì vẫn nên không dùng mới được."
Anh mở mắt ra, mặt trời từ từ nhô cao lên khỏi mực nước biển, bầu trời cũng từ từ sáng sủa hơn.
Phạm Nhược Tuyết và những người khác cũng đã dậy. Liễu Ngọc cũng đã tỉnh dậy, nhưng vì trên người có thương tích nên cô ấy vẫn nằm trên giường.
Phạm Nhược Tuyết đưa tiền cho Cố Bạch, Cố Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lê Văn Vân thì về phòng và nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc một lúc. Đám người Lê Văn Vân ăn sáng xong cũng không có việc gì làm.
Khoảng chín giờ sáng, dưới cửa vang lên một trận đập cửa.
Đám người Lê Văn Vân bước xuống cầu thang, sau đó mở cửa ra. Lê Văn Vân ngây ngẩn cả người. Anh phát hiện đứng ở cửa là một tên để trần nửa người trên, lưng đeo đại đao. Đó là tên tối hôm qua, Đao Ba!
Anh ta vẫn mang theo chai rượu và con vịt quay ngày hôm qua, khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ai yo, tất cả đều ở đây à!"
Chương 330: Nhập bọn
Chương 330: Nhập bọn
Đao Ba tự cầm rượu đi vào trong phòng khách. Có vẻ anh ta khá quen thuộc với nhà Lại Tuấn, còn chạy vào bếp lấy ra bốn cái chén.
Bởi vì người đi xuống là ba người Lê Văn Vân, mấy người Phạm Nhược Tuyết đều ở trên lầu.
Anh ta đặt cái chén lên bàn, rồi dùng túi vật liệu gia công mở vịt quay ra, vịt quay đều đã được cắt rất tốt.
“Nào nào nào, các anh trai, uống một chút nhé?” Đao Ba mở rượu ra rồi rót một ít vào trong chén của mỗi người.
Lê Văn Vân phát hiện chai rượu này trước đây đã mở ra. Anh ta cũng không rót nhiều lắm, một người rót chừng nửa phần, sau đó ho khan một tiếng rồi nói: "Cái đó, uống xong rồi tôi rót tiếp."
Cố Bạch và Lý Thu đều không động đậy gì. Bọn họ nhìn Lê Văn Vân, trong khi Lê Văn Vân lại nhìn Đao Ba, trong lòng có hơi buồn cười.
"Đều đứng đó làm gì vậy? Để tôi nói cho các anh biết, ở khu Tội Ác này, muốn uống một ly rượu không dễ dàng như vậy đâu. Đi theo anh Đao Ba tôi, tôi mới có khả năng đưa các anh đi uống một ngụm rượu." Đao Ba nói đến đây thì vỗ ngực mình.
Chương 330: Nhập bọn
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, tới ngồi đi. Không phải là các người coi thường tôi đấy chứ!” Anh Đao Ba cau mày hỏi: “Tôi biết rồi, chắc hẳn là tên lão Lại kia lại nói xấu tôi với các anh đúng không? Tôi nói cho các anh biết, tôi xuất thân nghèo khó, chờ tôi trở thành đại ca của một vùng rồi, tôi sẽ bảo kê bọn họ miễn phí, hoàn toàn không thu phí bảo kê của bọn họ!"
Lê Văn Vân thầm bĩu môi, trong lòng nói: "Nhìn anh như vậy thì thế quái nào cũng nghèo kiết ấy chứ!"
Lê Văn Vân cười nói: "Không có, làm sao có thể!"
Anh ngồi xuống. Đao Ba chủ động cầm chén lên, chạm chén với đám người Lê Văn Vân, nhấp một ngụm, phát ra âm thanh do vị cay của rượu.
Anh ta ho một tiếng rồi nói: "Nào, con vịt này, muốn ăn cứ ăn. Ở khu Tội Ác, không phải ai cũng có thể ăn thịt được đâu. Đi theo anh Đao Ba tôi, tôi có thể đảm bảo các người được ăn một miếng như vậy!"
Giọng anh ta trầm xuống, phát hiện ra ba người Lê Văn Vân đã cầm vịt quay lên cắn.
Nhìn tốc độ ăn của đám người Lê Văn Vân, Đao Ba nghĩ rằng nếu mình tiếp tục chém gió nữa thì con vịt sẽ bị ba người Lê Văn Vân ăn hết mất!
Chương 330: Nhập bọn
Anh ta có chút đau lòng, cũng vội vàng cầm lên cắn mấy miếng. Mấy phút sau, trước mặt chỉ còn lại một đống xương.
Đao Ba nhìn đống xương trước mặt đám người Lê Văn Vân, trong lòng thầm mắng một câu.
Sau đó, anh ta vội ho khan nói: "Thật ra là Lại Tuấn hẳn cũng biết rồi. Tôi tới tìm các anh chính là muốn kéo các anh nhập bọn. Hiện tại tôi có một thế lực nhỏ, tương lai nhất định sẽ trở thành thế lực lớn ở đây. Chỉ cần đi theo tôi, ba người các anh sẽ tiền đồ rộng mở!"
"Chúng tôi đi theo anh, chúng ta có thể nhận được gì? Chúng ta cần phải trả giá cái gì?" Lý Thu bên cạnh hỏi.
Đao Ba suy nghĩ một hồi rồi nói: "Rất đơn giản, ở thành phố này, cá lớn nuốt cá bé. Muốn có tiền thì các cậu phải đi theo đoàn đội mới được. Chúng ta có nhiều người rồi thì đi đâu cũng có thể được hoan nghênh. Đến lúc đó có tiền cho mọi người chia nhau, có thịt cho mọi người ăn. Về phần cần phải làm gì..."
Nói đoạn, anh ta liếm môi nói tiếp: "Chính là lúc chúng ta đi sống mái tranh giành địa bàn với người ta thì phải liều mạng mới được."
“Thế nào, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không?” Đao Ba hỏi.
Chương 330: Nhập bọn
Lê Văn Vân đột nhiên cảm thấy anh chàng này khá thú vị. Anh gật đầu nói: "Vậy cũng được, chúng tôi sẽ gia nhập cùng anh!"
Đao Ba sững sờ một lúc, như không ngờ đám Lê Văn Vân lại vui vẻ đồng ý như vậy.
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân bằng lòng gia nhập, anh ta lại mở bình rượu kia ra, lại rót cho mỗi người thêm một miếng, sau đó bưng chén lên nói: "Các anh em sảng khoái, không biết nên xưng hô như thế nào?"
“Lê Văn Vân, Cố Bạch, Lý Thu!” Lê Văn Vân chủ động giới thiệu.
“Được!” Anh ta cầm chén rượu lên, nói: “Tôi chạm một cái, tôi nói cho các anh biết, gia nhập Minh giáo của chúng tôi, các anh rất có tiền đồ đấy nhá!"
“Minh giáo?” Lê Văn Vân cân nhắc, thằng cháu trai này đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đó!
Đao Ba gật đầu nói: "Đúng vậy, tên thế lực của chúng ta, Minh của bình minh!"
Cái tên này dường như còn có ngụ ý nào đó. Ba người Lê Văn Vân liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nụ cười trong mắt nhau.
Chương 330: Nhập bọn
Anh Đao Ba này, trước khi đến khu Tội Ác, e rằng cũng là một người tử tế!
Sau khi bốn người nâng chén, đám người Lê Văn Vân được coi là đã nhập bọn. Đao Ba nói: "Sau khi các anh tham gia, Minh giáo chúng ta đã có sáu người. Hôm khác tôi sẽ đưa hai anh em còn lại đến gặp mặt với các anh. Từ nay về sau, mọi người sẽ là anh em sống chết."
Lê Văn Vân suýt chút nữa ngất đi, mẹ nó hóa ra trước đó chỉ có ba người!
Anh ta dường như sợ đám người Lê Văn Vân uống hết chai rượu kia nên cẩn thận dùng một sợi dây thừng treo quanh thắt lưng, sau đó cho xương vào túi vịt quay, rồi lại đem mấy chén rượu xuống bếp rửa sạch sẽ, đặt nó vào vị trí ban đầu!
Tiếp đó, anh ta đi vào bên trong đại sảnh nói: "Nếu nhập bọn rồi, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Về sau khi nào có việc thì lại đến tìm các anh. Tôi đi trước nhé!"
Lê Văn Vân gật đầu.
Bởi vì nhận được thêm ba người, tâm trạng Đao Ba dường như không tệ. Anh ta ngân nga một bài hát rồi lắc lư bước ra khỏi cửa.
Chương 330: Nhập bọn
Lý Thu cau mày nói: "Đại ca, anh gia nhập với người này xem ra cũng không có ý nghĩa gì!"
"Tôi chỉ cảm thấy người này... khá là thú vị, có hơi muốn xem anh ta phát triển thế lực này của mình như thế nào." Lê Văn Vân cười nói.
Người này hiển nhiên không có tiền bạc gì, tựa hồ cũng không có năng lực gì, nhưng dám hình thành thế lực của mình cũng cần có dũng khí. Bởi vì ở một nơi như khu Tội Ác, một khi có người muốn hình thành thế lực, kết cục của anh ta thường không tốt cho lắm!
Mà Đao Ba có dũng khí này.
Bọn họ trở lại lầu, tình trạng của Liễu Ngọc đã tốt hơn nhiều. Cô ấy được Phạm Nhược Tuyết đỡ đến phòng khách lầu hai ngồi, đang nói chuyện phiếm ở đó.
Về lai lịch của Lê Văn Vân, và nơi này chính xác là gì, Lê Văn Vân đã giải thích cho Liễu Ngọc rõ một năm một mười.
Liễu Ngọc nghe xong, ngoài sửng sốt thì cũng không tìm được quá nhiều từ để hình dung.
Chỉ là trên mặt của cô ấy vẫn còn rất sợ hãi. Điều mà đám người Lê Văn Vân có thể làm là giữ cho cô ấy cảm giác an toàn, để cô ấy có thể hồi phục chấn thương tâm lý càng sớm càng tốt.
Chương 330: Nhập bọn
Đến trưa, gia đình Lại Tuấn mới chở xe rau về nhà.
Trên người bọn họ lại dính đầy bùn đất, nhưng cô bé Lại Dĩnh này lại tỏ ra khá thích thú. Trong tay cô bé ôm một cái gói to, bên trong có vài cái chai rỗng. Nó vui vẻ chạy lên một căn phòng ở tầng một, bỏ cái chai trong túi vào một chiếc túi khác lớn hơn!
Cố Bạch bước tới cửa, nhìn cô bé và hỏi: "Em nhặt ve chai này để bán à?"
“Dạ!” Nha Đầu rất vui vẻ nói: “Cái túi này có thể đổi được năm đồng lucca đấy!"
Năm lucca!
Ở thành phố này, đối với những người nghèo mà nói, thu nhập thấp, giá cả cao, năm lucca có thể chỉ mua được một cây kem que.
Nghe vậy, sống mũi Cố Bạch có chút đau xót, anh ta lại hỏi: "Vậy em bán kiếm tiền để làm gì?"
Nha Đầu thì thầm: “Em muốn để dành tiền mua cho mẹ chiếc nhẫn vàng."
Một mục tiêu to lớn.
Chương 330: Nhập bọn
Một mục tiêu to lớn.
Nhưng cô bé lại đang thực hiện từng chút một.
Nghe vậy, Cố Bạch cảm thấy trong lòng hơi hoảng. Anh ta thở ra một hơi, không hỏi nữa.
Chu Linh mua thêm gạo về, bữa trưa cũng không có thịt, thực ra dầu cũng rất ít, nên bà ấy đã chiên thêm khoai tây vụn và thêm một nồi lớn rau luộc. Nhưng đám người Lê Văn Vân không nói gì nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Nha Đầu ở nhà. Từ sau khi trong nhà có thêm mấy người Lê Văn Vân, Tiểu Nha Đầu dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng tới hỏi mấy người Lê Văn Vân có cần giúp đỡ gì hay không.
Sáu giờ tối, sau khi ăn tối xong, Lại Tuấn lái xe tải chở ba người Lê Văn Vân đi đến quán bar Dạ Sắc.
Dọc theo đường đi, ông ta cũng cẩn thận dặn dò: "Lê Văn Vân à, ba người các cậu mới đến một hai ngày, hẳn cũng biết đây là nơi như thế nào rồi. Ở chỗ của chúng ta, nếu có thể không trêu chọc người khác thì hãy cố gắng đừng trêu chọc. Quán bar Dạ Sắc này là quán bar lớn nhất của khu Đông. Thậm chí một số nhân vật lớn của khu khác cũng đến quán bar này chơi. Nếu bị người ta đánh chửi, có thể chịu đựng được thì chịu, thái độ tốt một chút, không chừng còn có thể lấy thêm được một ít tiền boa. Tôi nghe Trần Ngôn Thông nói, có mấy khách hàng hào phóng còn trực tiếp cho mấy ngàn lucca nữa đấy."
Lê Văn Vân cười nói: "Nếu chúng tôi nhận được tiền boa thì sẽ dùng để mua thịt, sau này chúng ta sẽ ăn thịt mỗi ngày! Đến lúc đó tiền mua thịt không cần chia đều nữa!"
Lại Tuấn nghe thấy những lời này của Lê Văn Vân thì cũng cười vui vẻ, sau đó nói: "Các cậu vẫn nên giữ lại cho mình mới tốt."
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước quán bar.
Không gian quán bar này khá rộng, có bảng hiệu rất to đứng ở đó, nhưng vì lúc này còn sớm nên không có nhiều người.
"Trần Ngôn Thông đang ở cửa, các cậu nhanh đi qua đó đi! Nhớ kỹ lời tôi nói, đừng tranh cãi với khách hàng, có thể nhịn được thì cố gắng nhịn một chút." Lại Tuấn dặn dò: "Chút nữa khoảng mười hai giờ tôi sẽ lái xe đến đây đón các cậu, buổi đêm ở đây rất nguy hiểm."