“Không có gì, tôi chỉ hơi không vui nên muốn tìm anh để uống một ly với tôi thôi.” Long Nhã Lâm lẩm bẩm.
Lê Văn Vân cũng không từ chối chuyện đi uống một ly này, nhưng bây giờ đang là giữa trưa, nên anh cảm thấy uống rượu không được ổn thỏa cho lắm.
Anh nhíu mày nói: “Bây giờ uống rượu không sao chứ? Quán bar gì đó cũng đâu có mở cửa.”
“Tôi có một người bạn mở quán bar, nên đã nhờ chị ấy mở cửa rồi, chúng ta cứ tới thằng đó là được, để tôi gửi địa chỉ cho anh.” Long Nhã Lâm nói.
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Dù gì buổi chiều anh cũng đang rảnh rỗi, tạm thời muốn lấy được hai mảnh xương trong tay Minh sùng và Lý Đông Dã là chuyện cực kỳ khó, bên nhà họ Quách thì đến tối mới cùng đi ăn nên buổi chiều anh thật sự rất nhàm chán.
Mặc dù Long Nhã Lâm nói là đi uống rượu, nhưng một cô gái như cô ấy cũng chẳng uống được bao nhiêu.
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Đợi sau khi Long Nhã Lâm gửi địa chỉ cho anh rồi, Lê Văn Vân liền lái xe đi tới chỗ đó.
Sau khi tới nơi, Lê Văn Vân đỗ xe xong thì ngẩng đầu lên nhìn.
Quán bar này là một quán bar yên tĩnh, mặc dù bây giờ chỉ là buổi trưa nhưng cũng mở cửa, hình như bên trong cũng không có bao nhiêu người.
Có một bóng người cao gầy đang đứng ở cửa, cô ấy mặc một bộ đồ bó sát, lộ rõ vóc dáng hoàn hảo.
Nhưng bây giờ trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ xoắn xuýt và u buồn.
Đó chính là Long Nhã Lâm.
Lê Văn Vân đi tới nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi thay đổi hỏi: “Cô sao thế? Bây giờ cô đã báo thù rồi, tại sao còn xoắn xuýt u buồn vậy? Cô lại xảy ra chuyện gì thế?”
Long Nhã Lâm nhìn Lê Văn Vân rồi mím môi đáp: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Dứt lời, cô ấy kéo Lê Văn Vân cùng đi vào trong quán bar.
Hai người vừa đi vào quán bar đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hơi mát mẻ, mái tóc đỏ rực đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, trong tay còn kẹp một điếu thuốc dành cho nữ, rất có khí chất ngồi ở bên đó nhả khói.
201
Sau khi nhìn thấy Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân, cô ta khẽ cười rồi đứng dậy nói với Long Nhã Lâm: “Nhã Lâm, chuyện này là sao, giữa trưa chạy đến chỗ của tôi uống rượu, tôi nhớ trước giờ ông cụ nhà cô đâu cho phép cô uống rượu.”
“Chị Tiểu Hồng!” Long Nhã Lâm nhìn cô ta nói: “Chị sắp xếp cho tụi em một nơi yên tĩnh đi.”
Tiểu Hồng nhướng mày nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Cậu này là?”
“Lê Văn Vân, bạn của em.” Long Nhã Lâm đáp.
Lê Văn Vân gật đầu với cô ta.
Cô ta nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, nhưng cũng không hỏi gì nhiều mà kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay nói: “Hai người đi theo tôi.”
Sau đó cô ta dẫn Lê Văn Vân và Long Nhã Lâm đi tới một nơi gần trong góc nói: “Hai người ngồi ở đây đi, Tiểu Huy, mang rượu qua bên này, rồi mang ít đồ ăn tới đây.”
“Vâng ạ!” Một người ở gần đó đáp lại: “Mọi người đợi một lát!”
“Được rồi, hai người cứ ngồi ở đây trò chuyện đi, tôi đi trước.” Dứt lời, Tiểu Hồng nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt sâu xa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Lê Văn Vân nhìn thấy hết nhưng anh không nói gì, đợi sau khi Tiểu Hồng rời đi, anh mới nhíu mày hỏi: “Sao cô lại quen người này?”
Trên thực tế không khó để nhìn ra, Long Nhã Lâm là người hơi có tính khí tiểu thư, bản thân không vui thế nào thì cố gắng thể hiện thế đó, kể từ lần trước Lê Văn Vân cứu cô ấy, ngược lại cô ấy còn uy hiếp Lê Văn Vân, bảo anh dẫn cô gia nhập Người Gác Đêm cũng có thể nhìn ra.
Người như vậy nói trắng là chưa va chạm nhiều, được người lớn trong nhà bao bọc.
Hơn nữa có lẽ Long Ưng Đài sẽ dạy bảo cô ấy khá nghiêm khắc.
Nhưng người phụ nữ được cô ấy gọi là chị Tiểu Hồng kia thì hoàn toàn khác, người phụ nữ này nồng nặc hơi thở xã hội, quả thật không hợp với Long Nhã Lâm.
Theo lý mà nói, lẽ ra Long Ưng Đài không cho phép Long Nhã Lâm qua lại với hạng người như này mới phải.
“Anh nói chị Tiểu Hồng à?” Long Nhã Lâm hỏi: “Chị ấy tên là Từ Tiểu Hồng, là đàn chị của tôi, lúc trước khi học đại học chúng tôi đã quen nhau, anh đừng nhìn bộ dạng chị ấy rồi khinh thường, người ta rất có năng lực ấy, quán bar này là do một tay chị ấy gây dựng nên, hơn nữa con người cũng rất tốt.”
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Rất tốt ư? Ngược lại nhìn không ra.”
Dứt lời, anh nhìn Long Nhã Lâm nói: “Thôi không nói về cô ta nữa, rốt cuộc cô bị gì vậy?”
Long Nhã Lâm ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, rồi hơi đỏ mặt nói: “Chừng nào anh rời khỏi Yên Kinh?”
“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt hỏi ngược lại: “Sao cô lại đột ngột hỏi thế?”
“Tôi muốn đi cùng anh.” Long Nhã Lâm nói: “Tôi muốn tới Người Gác Đêm”
“Hả?” Lê Văn Vân mơ màng nói: “Chẳng phải cô muốn gia nhập Người Gác Đêm là để báo thù cho bố mẹ cô à? Bây giờ Lâm Thiếu Hoa đã chết rồi, cô còn muốn tới Người Gác Đêm làm gì? Không cần thiết đâu.”
Long Nhã Lâm bĩu môi, nghiến răng nói: “Phiền chết đi được, tại sao mấy người đều không chịu cho tôi gia nhập, ông nội tôi cũng thế. Tôi đã là đỉnh cấp rồi, cho dù tôi quay về cùng anh thì cũng là người lợi hại nhất...”
“Cô nói thử xem, tại sao cô lại muốn gia nhập?” Lê Văn Vân hỏi.
Long Nhã Lâm thở dài nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn cách xa ông nội tôi một tý, tôi cảm thấy cuộc đời này của tôi đều do ông ấy sắp xếp hết rồi, ông ấy sắp xếp cho tôi luyện võ, đọc sách, bây giờ ông ấy còn muốn sắp xếp bảo tôi đi xem mắt. Ngày nào cũng đưa đủ loại ảnh cho tôi xem, tôi đã nói cho ông ấy biết là tôi đã có...”
Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại: “Ngược lại bất kể thế nào thì tôi cũng phải đi tới Người Gác Đêm, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự trốn khỏi nhà để đi."
Lê Văn Vân cạn lời.
Long Ưng Đài sắp xếp bảo cô ấy đi xem mắt, anh phát hiện ra người của thế hệ trước luôn nóng lòng về chuyện hôn nhân của con trẻ.
Long Nhã Lâm cũng tốt, Đỗ Tịch Tịch cũng tốt, đều là người đẹp hàng đầu, nhưng bề trên của họ lại sợ bọn họ không gả đi được, sau khi Lâm Thiếu Hoa chết, thù mới báo được có hai ngày mà Long Ưng Đài đã bắt đầu bảo cháu gái của ông ấy đi xem mắt rồi.
Trước đây Đỗ Thương Bắc càng quá đáng hơn, ông ấy dứt khoát tổ chức một buổi tụ họp giới cậu ấm ở Giang Thành, rồi đứng trước mặt mọi người tuyên bố cho phép mấy người đó theo đuổi con gái ông ấy.
Nếu so sánh thì anh cảm thấy Đỗ Thương Bắc càng không đáng tin hơn.
Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ đi tới, mang lên rất nhiều đồ ăn và rượu cho bọn họ.
Long Nhã Lâm rót một ly rồi uống cạn một hơi ngay lập tức.
Rõ ràng cô ấy rất hiếm khi uống rượu, nên sau khi uống xong trên mặt đã hiện lên vẻ hơi khó chịu.
Trong lúc bọn họ đang ở bên này uống rượu thì ở phía cửa, một người ăn mặc thoải mái, đeo xích vàng, trong miệng cũng có hai chiếc răng vàng, dẫn theo mấy người nữa đi vào trong.
Anh ta nhìn thấy Từ Tiểu Hồng đang đứng ở cửa thì nhoẻn miệng cười.
Lúc Từ Tiểu Hồng nhìn thấy người này, trên mặt cô ta cũng nở nụ cười rồi đi tới chào đón: “Ông Kim, cuối cùng ông cũng tới rồi.”
Ông Kim nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng vàng, ông ta bóp mạnh mông của Từ Tiểu Hồng rồi nói: “Ha, nếu tôi còn không tới, nói không chừng cô sẽ chạy theo thằng khác mất.”
Dứt lời, ông ta liên quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra hai người Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân đang ở gần đó, lúc nhìn thấy Long Nhã Lâm, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh diễm: "Ôi chao, cô em này xinh nhỉ?”
“Ông Kim, cô gái xinh đẹp này không dễ trêu chọc đâu, cô ấy là cháu gái của ông Long đấy.” Từ Tiểu Hồng nói: “Trong quán chúng tôi mới có hai nhân viên phục vụ xinh đẹp, lát nữa sẽ cho ông chiêm ngưỡng.”
Đúng lúc này, vẻ mặt ông Kim hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, rồi khẽ nhíu mày hỏi: “Thằng nhãi kia có quan hệ gì với Long Nhã Lâm?”
“Tôi không biết.” Trên mặt Từ Tiểu Hồng hiện lên vẻ khinh bỉ: “Nhìn cách ăn mặc thì giống một tên nghèo hèn, có lẽ là tên ăn bám Long Nhã Lâm.”
Ông Kim khẽ nhếch miệng, rồi rút điện thoại ra, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, ông Kim nói bằng giọng điệu nịnh nọt: “Trịnh Cường, tôi đã tìm thấy người mà cậu muốn tìm rồi, để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Từ Tiểu Hồng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông Kim thì vẻ mặt hơi thay đổi.
“Tôi hiểu rồi.” Từ Tiểu Hồng mỉm cười.
Bên này, Lê Văn Vân vẫn đang tán gẫu với Long Nhã Lâm.
Hình như tâm trạng của Long Nhã Lâm thật sự rất tồi tệ, cô ấy uống hết ly này đến ly khác, Lê Văn Vân đành phải uống cùng cô ấy, cũng may loại rượu mà hai người uống cũng không phải là loại rượu mạnh, sau khi uống mấy ly, mặt Long Nhã Lâm đã bắt đầu đỏ bừng.
Cô ấy chưa từng uống rượu nên tửu lượng thật sự rất kém.
“Lê Văn Vân, thật đó, khi nào anh rời khỏi Yên Kinh thì hãy dẫn tôi rời theo với, tôi thật sự ao ước cuộc sống của Người Gác Đêm, lúc trước tôi tưởng tôi là vì báo thù, nhưng... bây giờ tôi mới biết, tôi thật sự hướng về nó, hơn nữa... tôi không muốn đi xem mắt, bây giờ ông nội tôi hơi điên rồ rồi.” Long Nhã Lâm vừa uống rượu vừa nói.
Lê Văn Vân nhìn cô ấy, anh không đồng ý cũng không từ chối.
Trên thực tế, anh không muốn Long Nhã Lâm gia nhập vào Người Gác Đêm cho lắm.
Đây cũng chỉ là lời cam kết với Long Ưng Đài mà thôi.
Long Ưng Đài là người phụ trách mạng lưới ngầm của Người Gác Đêm, con trai và con dâu của ông ấy đều bỏ mạng trong Người Gác Đêm, nếu Long Nhã Lâm cũng gia nhập vào Người Gác Đêm thì người già với tuổi tác cao như ông ấy, ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu gái của mình, gần như cả nhà ông ấy đều bước vào cuộc sống như thế, như vậy có hơi tàn khốc đối với ông ấy.
Ông ấy dạy võ cho Long Nhã Lâm là hy vọng Long Nhã Lâm có thể tự vệ.
Ngoài ra ông ấy chỉ hy vọng Long Nhã Lâm có thể giống như một cô gái bình thường, trải qua cuộc sống trưởng thành, kết hôn rồi chết đi một cách bình thường.
Cũng giống như sau này khi Lê Văn Vân cưới vợ sinh con, có lẽ anh cũng không muốn con mình gia nhập vào Người Gác Đêm.
Bởi vì nơi này quá nguy hiểm.
“Anh có đồng ý không?” Long Nhã Lâm nhìn Lê Văn Vân, rồi nắm lấy tay Lê Văn Vân hỏi.
Tay cô ấy rất thon dài, rất đẹp, cảm giác hơi mát lạnh, hình như cô ấy đã uống say rồi, nên nhìn Lê Văn Vân nói: “Nếu anh không đồng ý thì anh chính là tên khốn, mặc dù anh vốn là như thế”.
Lê Văn Vân nhíu mày rồi rút tay về.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn về phía cửa, rồi phát hiện ra có một nhóm người đang đi qua bên này.
Trong đám người, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Cường.
Phía sau còn có mười mấy người.
Bọn họ vừa đi vào quán bar đã vang lên tiếng răng rắc, cửa quán bar được đóng lại ngay, đồng thời ánh đèn khá sáng trong quán bar cũng sáng lên.
Trịnh Cường dẫn người đi vào quán bar, rồi nhìn ông Kim nói: “Ông Kim, được đấy, không ngờ tôi chỉ nói tên cho ông biết, mà ông đã có thể tìm được người giúp tôi rồi.”
Ông Kim khẽ cười đáp: “Trùng hợp mà thôi, cách đây không lâu, Lâm Bình nhà họ Vương cũng tìm tôi gọi người đối phó với thằng nhãi này, nhưng người tôi gọi bị cậu ta đánh một trận”
Theo tiếng cười của ông ta, hai chiếc răng vàng sáng chói dưới ánh đèn.
“Ha, ông biết thằng nhãi này có lại lịch gì không?” Trịnh Cường hỏi.
“Lúc đó cậu ta còn đánh Quách Chấn một trận, là người luyện võ, có lẽ là người của thế giới ngầm, nhưng rốt cuộc cậu ta thuộc tổ chức gì thì tôi không biết, có lẽ có chút qua lại với Long Nhã Lâm, cậu có chắc là muốn ra tay không?” Ông Kim hỏi.
“Long Nhã Lâm, có ông cụ Long ở đây, hôm nay thằng nhãi này khó mà trốn thoát.” Trịnh Cường cười khẩy rồi vặn cổ.
Ông Kim khẽ cười nói: “Lần này tôi đã tìm người tới cho cậu, đều là người luyện võ của thế giới ngầm. Cậu đừng để xảy ra án mạng đấy.”
Trịnh Cường gật đầu đáp: “Tôi biết rồi, người đâu?”.
“Cậu ta ở bên kia.” Ông Kim chỉ về một phía.
Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, anh không ngờ ở những nơi thế này cũng sẽ gặp rắc rối.
Anh liếc nhìn Long Nhã Lâm rồi cau mày nói: “E rằng cô không thể nào uống rượu được nữa.”
“Hả?” Long Nhã Lâm ngước mắt lên, hơi say lờ đờ nhìn về phía Lê Văn Vân, đúng lúc này, Trịnh Cường và ông Kim đã dẫn theo một đám người đi tới đây.
Từ Tiểu Hồng nhìn Long Lâm Nhã, rồi đi tới cười nói: “Nhã Lâm, em đi theo chị, chị sẽ uống rượu cùng em.”
Long Nhã Lâm nhíu mày, cô nhìn Trịnh Cường rồi lại nhìn ông Kim hỏi: “Mấy người là ai, mấy người muốn làm gì? Mấy người không nhìn thấy cô đây đang ngồi uống rượu ở đây à? Nếu muốn gây chuyện thì đi chỗ khác mà gây.”
Rõ ràng dưới sự dạy bảo của Long Ưng Đài, cô ấy không hề quen biết mấy người này.
Ông Kim khẽ cười đáp: “Cô Long Nhã Lâm, cậu này là Trịnh Cường, con của Trịnh Chi Dư, chắc cô đã nghe qua rồi.”
Nhưng Trịnh Cường lại hơi nóng lòng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, rồi cười khẩy: “Lê Văn Vân, anh to gan lắm, anh đã đắc tội với tôi ở Yên Kinh, mà còn dám lảng vảng khắp nơi, chẳng phải lần trước anh hỏi tôi là ai à? Hôm nay tôi sẽ khiến anh nhớ rõ, rốt cuộc Trịnh Cường tôi là ai?”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Đúng lúc này, Trịnh Cường đi tới bên cạnh Lê Văn Vân cười khẩy: “Người phụ nữ như hoa như ngọc này, nói chuyện với anh một câu là làm bẩn cô ấy.”
“Tôi bảo anh cút!” Đúng lúc này, Long Nhã Lâm dứt khoát đứng dậy, chỉ mặt Trịnh Cường quát: “Anh đừng có mà tới đây làm phiền cô đây uống rượu.”
Bản thân cô ấy vốn rất cao, cộng thêm việc say khướt nên cả người hơi loạng choạng.
Lê Văn Vân mỉm cười nói với cô ấy: “Chẳng phải tâm trạng cô đang bực bội à? Có nhìn thấy mấy người này không, bọn họ đều là chó đấy, cô có thể đánh bọn họ một trận để phát tiết.”
Nghe Lê Văn Vân nói thế, mắt Long Nhã Lâm hơi phát sáng.
Trịnh Cường nhíu mày, nhìn về phía Long Nhã Lâm nói: “Cô Long Nhã Lâm, chuyện này không liên quan gì đến cô, mà đây là chuyện giữa tôi và Lê Văn Vân, nên cô đừng tham gia vào, không tốt cho cô đâu.”
“Ồ!” Long Nhã Lâm ồ lên rồi lao về phía Trịnh Cường ngay lập tức.
“Bich!"
Trên người Long Nhã Lâm bộc phát chân khí, đấm thẳng vào đầu của Trịnh Cường.
“Bịch!”
Trịnh Cường hoàn toàn không kịp phản ứng, mà cứ thế bị ăn trọn một đấm.
Long Nhã Lâm là đỉnh cấp.
Mặc dù Trịnh Cường cũng là người luyện võ, nhưng sự chênh lệch giữa anh ta và Long Nhã Lâm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cú đấm này khiến anh ta không kịp phản ứng lại, hai mắt anh ta trợn ngược rồi ngồi xụi lơ dưới sàn, cả người như bị đánh đến mức choáng váng, ngơi ngác ngồi ở đó.
Mười mấy người khác đều sửng sốt, vẻ mặt ông Kim thâm trầm, ông ta nhìn Lê Văn Vân rồi vung tay nói với mười mấy người kia: “Các cậu hãy đánh thằng nhãi này tàn phế cho tôi! Tiểu Hồng, ngăn cô Long lại!”
“Ông nói gì?” Long Nhã Lâm trợn mắt nhìn ông ta.
Ông Kim lùi về sau mấy bước, mười mấy người mà ông ta dẫn tới chèn ép về phía Lê Văn Vân.
Vẻ mặt Lê Văn Vân bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười.
Từ Tiểu Hồng định đi ngăn cản Long Nhã Lâm, nhưng không biết Long Nhã Lâm là say hay đang muốn phát tiết, mà hoàn toàn phớt lờ Từ Tiểu Hồng, rồi lao vào trong đám người.
Nhất thời người ngã ngựa đổ.
Một cô gái với tâm trạng buồn bực cộng thêm việc đang uống say thì tuyệt đối đừng nên chọc vào.
Mấy người ông Kim dẫn tới đều là người luyện võ, nhưng đa số đều không lợi hại. Đối mặt với đỉnh cấp như Long Nhã Lâm thì hoàn toàn không địch lại.
Từ Tiểu Hồng sửng sốt, cô ta biết Long Nhã Lâm luyện võ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng chứng kiến Long Nhã Lâm ra tay, nên rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng một người phụ nữ hành hung mười người đàn ông.
Mà bây giờ cảnh tượng này thật sự xuất hiện trước mặt cô ta.
Tầm mấy phút sau, Long Nhã Lâm nhìn đám người lăn lộn dưới sàn rồi lẩm bẩm: “Đã giải quyết xong bọn họ.”
Sau đó cô ấy quay đầu nhìn Lê Văn Vân, rồi nhoẻn miệng cười nói: “Nhưng cách mà anh nói thật sự có hiệu quả, sau khi đánh bọn họ một trận, cả người tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Ông Kim lùi ra sau cùng, ông ta nuốt nước miếng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nhất là lúc nhìn thấy Trịnh Cường đang ngồi dưới sàn, cả người ông ta đều dựng hết lông lên.
Ông ta không ngờ Long Nhã Lâm lại mạnh như vậy.
Trịnh Cường vẫn ngồi ngơ ngác dưới sàn, hai mắt anh ta hơi thất thần, nắm đấm lúc nãy của Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân thấy cũng muốn đau theo, ít nhất là đánh tên này đến mức chấn động não.
“Phì!” Lê Văn Vân cười nói với Long Nhã Lâm: “Cô đã phát tiết rồi thì đi thôi.”