“Hừ, cậu ta vốn dĩ là tội phạm hiếp dâm, làm chút chuyện trộm cắp chẳng phải rất bình thường sao?” Trần Chỉ Mộng khinh thường nói: “Chuyện cậu ta ngồi tù chín năm, ai ai cũng biết, cậu ta còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, thì làm sao cậu ta có được món đồ đắt đỏ như vậy.”
Cô ta vừa dứt lời, có rất nhiều người đồng ý, quả thực việc Lê Văn Vân có được món đồ này có chút hơi khó tin.
Sắc mặt Khương Vĩ càng tức giận, cậu ta còn định nói gì đó, nhưng cậu ta lại bị Lê Văn Vân kéo tay nói: “Khương Vĩ, đừng so đo với loại người như thế, lớn lên vừa xấu lại vừa phì, còn tưởng mình là tiểu tiên nữ, hoá ra cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
“Cậu nói cái gì cơ?” Trần Chỉ Mộng giận dữ nói!
Nếu trước kia Lê Văn Vân nói dáng vẻ an toàn là ám chỉ với cô ta, nhưng bây giờ, Lê Văn Vân gần như nói thẳng rằng cô ta xấu xí, mặt mũi cô ta đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Lê Văn Vân.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
VietWriter
Tôn Húc nhíu mày, đi qua, mở cửa, ngay sau đó, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu nói: “Tổng... tổng giám đốc Lôi!”
Đúng vậy, ở trước cửa, chính là người đàn ông cụt mất một tay.
Ông ta nhìn thoáng qua Tôn Húc rồi ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà cậu lại là bạn học cũ của Diệp Mộng?”
Nói xong, Lôi Bân nhìn về phía Diệp Mộng, ngay khi ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, nhưng mà trên gương mặt cũng không có dao động gì đáng kể, mà nhìn Diệp Mộng tiếp tục nói: “Cháu gái Diệp Mộng là, tiệc đính hôn ngày mai của cháu ta không đi được rồi, vừa rồi ăn cơm với bạn bè ở nhà hàng này, nghe trợ lý của ta nói thấy cháu ở đây, sau đó hỏi qua một chút, nói cháu đang ở bên này họp lớp cấp ba, ta đến đây xem một chút.”
Diệp Mộng vội vàng đứng dậy, cúi đầu với Lôi Bân, nói: “Tập đoàn Hãn Vũ của chú Lôi chắc còn bận nhiều việc, chú gửi Wechat cho cháu một câu là được mà, đâu cần tự mình nói đâu.”
Lôi Bân cười cười sau đó nói: “Vậy được rồi, ta không làm phiền mấy người trẻ tuổi các cháu tụ họp nữa.”
Nói xong, ông ta nhìn sang Lê Văn Vân, lại nhìn sang Khương Vĩ, khoé miệng hơi mỉm cười: “Nhóc con, đã tỉnh lại chưa?”
Khương Vĩ vội vàng nói: “Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.”
Lôi Bân cười nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, thứ hai nhớ mang báo cáo, chứng minh nhân dân và tài liệu nhận chức.”
“Vâng ....vâng ạ!” Nói chuyện với vị sếp tại to mặt lớn này của Lâm Hải, Khương Vĩ vẫn có chút cẩn trọng.
Nhưng mà trong lúc cuộc đối thoại này diễn ra, mọi người trong phòng đều há hốc mồm.
Khương Vĩ... Thực sự được vào tập đoàn Hãn Vũ làm việc, hơn nữa....còn được vị tổng giám đốc một tay huyền thoại của Lâm Hải này tự mình xác nhận.
Lúc trước Khương Vĩ nói rằng cậu ta được chính tổng giám đốc phỏng vấn, hoá ra không phải là nói dối!
Tôn Húc đứng bên cạnh, mí mắt giật lên mấy cái.
Anh ta ở tập đoàn Hãn Vũ, cũng chỉ tính là một quản lý nho nhỏ, nhưng anh ta nhận chức nhiều năm như vậy rồi, thậm chí còn chưa từng được nói chuyện cùng Lôi Bân mấy câu, Lôi Bân ở công ty, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, mà vừa rồi nói chuyện với Khương Vĩ lại thân thiết đến kì lạ!
Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?
Anh ta cảm thấy đầu mình hơi loạn!
Thực ra Lôi Bân lại không để ý nhiều như vậy, ông ta cười cười nói: “Vậy được rồi, mọi người cứ ăn uống vui vẻ, tôi đã thanh toán hết cho mọi người rồi!”
Mọi người đều nuốt nước miếng!
Đại khái mỗi người khoảng ba nghìn, hai mươi mấy người, cũng phải đến mấy chục nghìn đấy!
Nghĩ xong nghĩ đến thân phận của Lôi Bân, bọn họ lại cảm thấy bình thường trở lại.
Ngay khi ông ta định rời đi, Lê Văn Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lôi, ông xem người bạn học này của tôi, có thể đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc được hay không?”
Lôi Bân ngạc nhiên một chút, xoay người, nhìn Ngưu Càn được Lê Văn Vân nhắc đến.
Ngưu Càn cũng ngớ ra, cậu ta hơi hồi hộp, nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi...tôi chắc chắn là không có năng lực như vậy, vào tập đoàn Hãn Vũ, đều là những người có năng lực và tài năng, tôi cũng chỉ là một người đưa...”