Liễu Bạch nằm trên ghế salon bên cạnh thầm cười khẩy trong lòng, vẻ mặt vô cùng đắc chí. Cậu ta đã nghĩ xem mình sẽ nhục nhã Lê Văn Vân thể nào khi anh đến trước mặt cậu ta.
Tất nhiên Lê Văn Vân không biết tất cả những việc này, anh ngây người ở nhà Đặng Hân Hân được một lúc. Sau đó, Đỗ Tịch Tịch gọi điện thoại cho Đặng Hân Hân, rủ cô ra ngoài chơi.
Ban đầu Đặng Hân Hân rủ cả Lê Văn Vân nhưng anh không có ý định đi cùng. Nếu như đến đó, chắc chắn sẽ phải ăn cơm tối cùng bọn họ mới được, mà tối nay hai người Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U sẽ đến Lâm Hải, anh phải tiếp đãi thật chu đáo.
Đặng Hân Hân tự mình lái xe rời đi. Lê Văn Vân gọi điện thoại cho Khương Vĩ, Khương Vĩ vừa nhận cuộc gọi lập tức mở miệng mắng to:
"Bố tổ nhà cậu chứ, có gái vào là bỏ mặc ông đây luôn."
Lê Văn Vân gãi gãi đầu.
Vừa nãy bọn họ đi cùng nhau đến cư xá, Lê Văn Vân chạy qua giúp Đặng Hân Hân còn Khương Vĩ đứng một bên hóng hớt, sau đó Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân đi cùng nhau lên lâu.
Khương Vĩ có gọi điện thoại cho Lê Văn Vân, kết quả đúng lúc đó Lê Văn Vân đang gọi điện thoại cho Lôi Bân, thế là thuận lợi bỏ lỡ.
"Hai tiếng, người anh em... đỉnh quá ha!" Một lúc lâu sau, Khương Vĩ lại nói tiếp.
Lê Văn Vân không trả lời, anh biết tên Khương Vĩ chết toi này lại suy nghĩ lệch lạc rồi, anh
cũng mắng lại một câu:
"Đừng nói bậy. Tớ chỉ ngây người ở nhà cô ấy một lúc tiện thể qua đó giúp cô ấy chút việc mà thôi. Cậu về rồi à?"
"Ừ, đã về rồi, cậu muốn đến tìm tớ?" Khương Vĩ hỏi.
"Không, cậu về rồi thì thôi vậy" Lê Văn Vân nói: "Tớ chỉ lo cậu còn chờ tớ ở dưới lầu, gọi điện thoại hỏi xem thế nào thôi"
"Đệt mợ nhà ông." Khương Vĩmắng một câu: "Má cậu chứ, sướng xong rồi mới nghĩ đến tớ!"
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh biết không giải thích được rõ ràng, cũng không quá để ý nên bèn cúp điện thoại.
Sau đó, anh liên lạc với Phạm Nhược Tuyết xác định thời gian Phạm Nhược Tuyết đến nơi rồi chạy đến quán internet chơi game một lúc.
Chín giờ tối, Lê Văn Vân đi ra từ cửa quán internet. Một chiếc SUV đang đỗ trước cửa, Lý Tiểu Ungồi ở vị trí phó lại cười ngọt ngào với Lê Văn Vân: "Mau lên xe!"
Lê Văn Vân gật đầu, nhìn sang nói với Phạm Nhược Tuyết: "Đã lâu lắm rồi không được gặp bác sĩ Phạm, nhớ quá đi mất!"
Dáng vẻ của Phạm Nhược Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ, cô nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh tìm được số Hai rồi sao?"
Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Ừ."
"Anh đưa cách thức liên lạc với cô ấy cho tôi." Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân lắc đầu: "Không được đầu, bây giờ số Hai không muốn trở về, cô ấy còn có chuyện phải làm."
Phạm Nhược Tuyết khởi động xe, nhìn Lê Văn Vân qua kính chiếu hậu rồi nói tiếp: "Nếu tìm được rồi thì nên để cô ấy trở về thôi."
"Mối thù ba năm trước phải báo, số Bảy không thể chết một cách vô ích. Những kẻ ra tay đừng hòng chạy thoát được kẻ nào, tôi ở trong thành phố, số Hai cũng ở trong thành phố, hai người chúng tôi phối hợp dần dần tiêu diệt hết những kẻ đã ra tay kia từng kẻ một"
Đôi lông mày thanh tú trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết hơi nhíu lại, thấy Lê Văn Vân không muốn nói, cô cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Lê Văn Vân hỏi: "Đúng rồi, lần này hai người đến Yến Kinh là có việc phải làm đúng không?"
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, nói: "Ừ, Ẩn Giả xuất hiện rồi."