“Mười hai giờ đêm thế này anh lại bỏ một cô gái lại một mình trên đường cao tốc, Lê Văn Vân, chắc trên đời chỉ có mỗi anh làm thế mất.” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Nhưng cô gái đó đúng thật là không hiểu chuyện.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Cô ấy hình như cũng là đỉnh cấp rồi nhỉ, chắc là cũng không có chuyện gì được đâu.”
“Vốn dĩ là thế mà, chỉ có Long Ưng Đài chiều chuộng cô ta quá đà thôi.” Lê Văn Vân nhếch khóe miệng nói: “Tôi đi tắm cái đã, mai còn phải đi làm nữa.”
Nói xong anh chạy vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lý Tiểu U mới nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Anh Lê Văn Vân thế này... chắc sau này ế nhăn răng mất!”
“Chứ còn phải nói!” Phạm Nhược Tuyết bĩu môi nói.
Hoàng Thị Kỳ cười hi hi nói: “Ế nhăn răng càng tốt, đến lúc đó nhỡ có không kiếm được vợ thật thì cùng lắm tôi gả cho anh ấy!”
Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn cô ta một cái rồi cúi thấp đầu, không nói gì thêm.
Trên đường cao tốc từ Tân Thành về Yên Kinh.
Có một chiếc xe chở hàng cỡ lớn, trên xe chất không ít hàng hóa, ở phần đuôi xe, nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ở đó có một thân hình mềm dẻo bám lên trên đuôi xe. Hai tay cô ấy níu lấy lan can xe chở hàng, cứ treo lủng lẳng như thế.
Cuồng phong gào thét thổi cho mái tóc ngắn của cô ấy dựng hết cả lên.
Chính là Long Nhã Lâm chứ còn ai nữa!
Là một cao thủ đỉnh cấp mà lại phải bám theo xe trên đường cao tốc, đối với cô ấy mà nói cũng không tính là gì.
“Lê Văn Vân đáng chết! Tên Lê Văn Vân thổi tha!”
Cô ấy bám vào đuôi xe, vừa đi vừa dùng chân đạp đạp xe hàng chửi mắng: “Anh lại dám vứt tôi lại trên đường cao tốc, một người phụ nữ xinh đẹp thân hình đẹp đẽ như tôi đây, mà anh lại dám bỏ tôi lại giữa đường cao tốc. Anh có phải là đàn ông không, anh có còn là đàn ông không?”
1
.
Cuộc đời cô ấy có bao giờ bị đối xử như vậy đâu! Hơn nữa lúc này nhìn cô ấy còn cực kỳ chật vật.
Chiếc xe chậm rãi đi vào trạm thu phí, lúc này cô ấy mới nghiến răng nhảy ra khỏi xe, đi vòng qua trạm thu phí, hướng về phía Yên Kinh.
Bởi vì cô ấy vẫn luôn dùng điện thoại quét mã trả tiền nên giờ không mang điện thoại, trong tay cũng không có tiền, cô ấy chỉ có thể đi bộ.
Đi bộ nửa tiếng đồng hồ Long Nhã Lâm mới về được đến nhà!
Vừa đến cửa nhà, cô ấy liền nhìn thấy ông Long Ưng Đài đang đợi mình.
Trong nháy mắt mũi cô ấy liền cay cay, nước mắt cũng ào ào chảy ra.
Đúng vậy, cô ấy khóc rồi!
Kể cả lúc được Lê Văn Vân cứu ra cô ấy cũng vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng bị Lê Văn Vân bỏ lại trên đường cao tốc, phải bám xe hàng hơn một tiếng đồng hồ, hít gió cả tiếng, giờ về đến nhà cô ấy mới thấy vô cùng uất ức, không nhịn được mà bật khóc.
“Cháu không có chuyện gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Long Ưng Đài đi đến ôm Long Nhã Lâm nói: “Nếu mà cháu xảy ra chuyện gì không may, ông cũng không biết phải đối mặt với bố mẹ cháu thế nào!”