Lúc này, trước cửa trang viên truyền đến rống giận rất lớn của quản gia.
Dần dần có người đứng dậy sau lời hô hào của ông ta, những người này đều là thuộc hạ dưới trướng của Eddie Hodges, trước đó người của Eddie Hodges tập hợp hơn một vạn cao thủ, những người này đều được ông ta chiêu mộ vào Hồng Nguyệt một cách âm thầm.
Nhưng ở thành phố này, người được gia nhập vào Hồng Nguyệt cũng không có nghĩa là họ sẽ tự nhận mình là thành viên của Hồng Nguyệt, bởi vì rất nhiều người cảm thấy ở trong thành phố này, nếu có thể đi theo Eddie Hodges thì có thể sống thoải mái không cần phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, không cần sợ bị người khác chèn ép sẽ sống yên ổn hơn một chút.
Ngay cả sự công nhận của Hồng Nguyệt bọn họ còn không có chứ đừng nói đến sự tin tưởng và ngưỡng một gì chứ? Sở dĩ họ sẵn sàng tham gia chỉ là vì muốn sống, muốn được sống một cuộc sống ổn định hơn mà thôi.
Ngay cả sự công nhận của Hồng Nguyệt bọn họ còn không có chứ đừng nói đến sự tin tưởng và ngưỡng một gì chứ? Sở dĩ họ sẵn sàng tham gia chỉ là vì muốn sống, muốn được sống một cuộc sống ổn định hơn mà thôi.
Người quản gia của Eddie Hodges gầm lên, lập tức có một vài người lần lượt đứng dậy.
Nói cho cùng thì trong suốt trăm năm qua, quả thật Eddie Hodges đã chọn được rất nhiều kẻ thân tín, đương nhiên số thân tín đó sẽ sẵn sàng chịu chết vì ông ta.
Lần lượt từng người đứng lên, nhưng số người đứng lên cũng chỉ có hơn trăm người, chịu đứng đầu cũng chỉ có khoảng hai mươi người.
Thân tín của ông ta cũng sợ chết, Eddie Hodges đã chết nên cho dù bọn họ có đứng lên cũng chỉ nộp thêm một mạng mà thôi.
Trước kia chỉ cần Hodges giơ tay và hét lên một tiếng là sẽ có hàng chục ngàn người lập tức tập hợp, nhưng bây giờ chỉ lác đác một vài người sẵn sàng báo thù cho cái chết của ông ta.
Các quy tắc của của khu Tội Ác đều do một mình ông ta đặt ra, tương tự, hiện tại ông ta chết đi cũng chính vì các quy tắc của mình, thành phố đã hoàn toàn không còn sự ấm áp và tình người mà chỉ gần như chỉ còn sự ích kỷ của lòng người và những lợi ích của bản thân.
Người quản gia nhìn lướt qua xung quanh cũng phải sửng sốt một lúc lâu, tính luôn cả ba tầng trong và ba tầng ngoài, thì ở đây có rất nhiều người gần như sắp lắp đầy cả trang viên, nhưng ánh mắt của ông ta liếc sang chỗ nào thì đa phần mọi người đang đứng ở đó đều cúi đầu, không dám đối mắt với ông ta.
Người quản gia nhìn lướt qua xung quanh cũng phải sửng sốt một lúc lâu, tính luôn cả ba tầng trong và ba tầng ngoài, thì ở đây có rất nhiều người gần như sắp lắp đầy cả trang viên, nhưng ánh mắt của ông ta liếc sang chỗ nào thì đa phần mọi người đang đứng ở đó đều cúi đầu, không dám đối mắt với ông ta.
Ông ta nói không nên lời chỉ đành lộ ra một nụ cười khổ, sau đó gầm lên một tiếng: "Ai bằng lòng đứng ra báo thù cho chủ nhân thì đi theo tôi."
“Vậy để tôi chơi với ông một chút.” Đúng lúc này Lữ Dương nhảy phốc xuống xe, trường thương trong tay vung một cái rồi hướng về phía người quản gia của Eddie Hodges.
Đồng thời ở phía sau bỗng có người lớn tiếng quát: "Ai dám làm bị thương Minh giáo của tôi."
Tiếp theo có không ít người sợ hãi bỏ chạy ra ngoài, Lê Văn Vân nhận ra người dẫn đầu đám người kia, anh ta chính là người phụ trách Minh giáo ở thành phố này, tên là Dương Dục.
Bên cạnh có một ông già râu tóc bạc phơ với dáng người gầy gò, nhưng lúc Lê Văn Vân nhìn thấy ông ta thì không khỏi liếc mắt nhiều hơn một chút, e là ông già này phải thuộc hàng từ siêu cấp trở lên.
Bên cạnh có một ông già râu tóc bạc phơ với dáng người gầy gò, nhưng lúc Lê Văn Vân nhìn thấy ông ta thì không khỏi liếc mắt nhiều hơn một chút, e là ông già này phải thuộc hàng từ siêu cấp trở lên.
Trong cơ thể ông ta có những dao động siêu cấp, sợ rằng cấp bậc của ông ta không hề thấp hơn Giản Hưng đâu.
"Khu Tội Ác này đúng là nơi của cao thủ ẩn mình nhỉ? Tôi không biết ông già này sẽ có lai lịch thế nào nữa?" Lê Văn Vân đánh giá sơ lược về ông ta, trong lòng đầy sự nghi bèn bật thốt ra một câu.
"Quản gia Nạp Tư, dừng lại đi, Eddie Hodges đã chết rồi, không cần phải để người sống cứ ôm hận như vậy đâu. Thật ra ông biết rất rõ mà, cuối cùng mối quan hệ của Eddie Hodges và Người Gác Đêm cũng sẽ đi đến cục diện một mất một còn thôi." Ông già kia nói chuyện với giọng điệu rất thản nhiên.
Minh Sùng nhìn thấy người đến thì khẽ gật đầu, sau đó nhìn lê Văn Vân một lượt mới xoay người đi vào trang viên.
Âm thanh của ông già kia vừa dứt, cơ thể của người quản gia lập tức chấn động, sau đó mới quỳ xuống trước mặt Eddie Hodges khóc lớn, có thể thấy tình cảm giữa ông ta và Eddie Hodges vô cùng tốt.
Không lâu sau, Minh Sùng mới cất giọng nói có hơi cứng nhắc của mình và bắt đầu nói, âm thanh của anh ta vang vọng khắp khu Tội Ác: "Chào các vị đang có mặt ở khu Tội Ác, tôi tên là Minh Sùng."
Lúc này ngoại trừ người quản gia đang khóc lóc thảm thiết dưới ra thì tất cả mọi người trong hội trường đều hướng mắt nhìn về phía trung tâm.
"Có thể các vị chưa từng nghe qua cái tên này, cũng có thể đã có người biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng hãy để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Người Gác Đêm số một của Hoa hệ, lúc trước đã từng chiến đấu với Eddie Hodges ngay trong thành phố này vào vài ngày trước. Tôi nghĩ mọi người vẫn còn chút ấn tượng về tôi đúng chứ?"
Lúc trước Minh Sùng đã sử dụng con át chủ bài của Người Gác Đêm để đến chiến đấu với hơn một vạn thuộc hạ dưới quyền của Eddie Hodges, chuyện này đã gây chấn động cực lớn đối với toàn bộ khu Tội Ác vào thời điểm đó, nhưng hầu hết mọi người đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng Eddie Hodges chiến đấu với Minh Sùng.
Lúc này giọng nói của Minh Sùng vẫn tiếp tục vang lên: "Vốn dĩ việc thành lập khu Tội Ác là thỏa thuận giữa những người sáng lập ra Người Gác Đêm và Hồng Nguyệt, thành phố này sẽ do Người Gác Đêm số một là Minh Sùng quản lý, nhưng bởi vì một số lý do mà chuyện này cũng có sự góp mặt của Eddie Hodges."
Giọng Minh Sùng vang vọng khắp hội trường, anh ta nói tiếp: "Bây giờ Eddie Hodges chết, khu Tội Ác sẽ hoàn toàn do tôi và Người gác đêm cùng nhau quản lý, tôi sẽ bãi bỏ một số quy tắc của khu Tội Ác và đặt lại một vài quy tắc để tiện quản lý. Trước tiên tôi sẽ công bố trước hai quy tắc."
"Đầu tiên, người trong toàn thành phố sẽ được gửi lời mời tham gia Người Gác Đêm, tôi nghĩ hầu hết mọi người đều biết sự tồn tại của Người Gác Đêm có ý nghĩa gì đúng chứ? Những người bằng lòng gia nhập Người Gác Đêm có thể đến những khu phố nghèo ở khu vực phía Đông tìm Minh giáo để báo danh.
Dương Dục nghe anh ta nói vậy thì khá sửng sốt, anh ta theo bản năng nhìn về phía Lê Văn Vân đang nở một nụ cười mỉm dành cho anh ta.
"Thứ hai, trong tương lai nơi này sẽ được kết nối với thế giới bên ngoài, những người sẵn sàng rời khỏi thành phố sẽ bị chế định bởi một số các quy tắc, chỉ cần người đó chấp nhận sẽ được rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng nếu có người muốn thừa dịp Eddie Hodges chết để liều lĩnh đến bến cảng trộm thuyền trốn khỏi đây, một khi bị phát hiện tuyệt đối sẽ không được nương tay.”
Biểu cảm của Lê Văn Vân khẽ thay đổi khi nghe thấy chuyện này, Minh Sùng có thể được coi là sự kết hợp giữa ân huệ và uy quyền, nếu có quá nhiều người từ khu Tội Ác tràn vào các thành phố bình thường sẽ gây rất nhiều bạo loạn.
Bây giờ Eddie Hodges đã chết, rất nhiều người sẽ nhân cơ hội này trốn thoát, cách nói của Minh Sùng là cho phép bọn họ rời khỏi nhưng phải đáp ứng một số điều kiện, còn về điều kiện gì thì anh ta không nói.
"Những quy định cụ thể khác tôi sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp trong toàn thành phố.” Minh Sùng nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh nghe thấy xung quanh vang lên hàng loạt âm thanh xì xầm bàn tán, nhưng anh không quá chú ý đến chuyện đó.
“Chuyện này kết thúc ở đây đi.” Lữ Dương thu trường thương về sau đó thở dài một hơi.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cũng không tính là kết thúc, mấy ngày có lẽ cả thành phố sẽ náo nhiệt hơn bây giờ nhiều, chúng ta đi bến cảng trước đi."
Mặc dù Minh Sùng đã nói như vậy nhưng dù sao Eddie Hodges đã chết, khả năng trói buộc đã không còn, vẫn sẽ có người lựa chọn mạo hiểm rời khỏi, nên Lê Văn Vân đành phải chạy đến bến cảng để canh gác.
Còn những vấn đề cần xử lý ở khu Tội Ác đều sẽ giao cho Minh Sùng ở lại xử lý.
Anh nhìn thoáng qua người phụ trách Minh giáo đang đứng phía sau bèn nói: "Ngài Minh sẽ tìm anh sau, những gì ngài ấy nói anh cứ dựa theo yêu cầu đó mà làm."
Dương Dục vội vàng gật đầu sau đó hắn nuốt nước miếng hỏi: "Lê... Ngài Lê, tôi... chúng tôi có cơ hội... gia nhập Người Gác Đêm không?"