“Hừ!” Nghe thấy những lời như đe dọa của Lê Văn Vân, anh Long cười đầy khinh thường: “Mày tưởng nói như thế thì tao sẽ sợ à? Mày tưởng đến đây sẽ được thiếu tiền à? Cùng lắm thì giam giữ một thời gian, mày chơi gái bị tóm được, mày nghĩ mày có thể đi đâu đây?”
“Tôi không làm gì cả!” Lê Văn Vân nhún vai.
“Thật không?” Anh Long nhìn quần áo của cô gái và nói: “Mày nói xem, sau khi bọn họ tới đây, nhìn thấy cô ta như vậy, liệu có tin không?”
Lê Văn Vân ngẩn ra, đúng là đám người này không sợ gì cả, không ngờ bọn họ lại lưu manh vô lại đến mức này.
Anh nhìn đám người, sờ sờ cằm nói: “Vậy ý của mấy người là định tống tiền tôi đúng không?”
“Đúng vậy!” Anh Long cười nói: “Nhanh lên, móc ra ba ngàn, bọn tao sẽ đi ngay, nếu không thì…”
Anh ta giơ con dao lên, cười gằn.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, thở dài, đứng dậy đi về phía cửa.
Ở cửa, có hai người đang đứng canh.
“Nhóc con, định chạy à, trễ rồi!” Anh Long nhìn thấy Lê Văn Vân đi về phía cửa, nhếch miệng, đồng thời hai người ở cửa chặn đường Lê Văn Vân lại.
Lê Văn Vân bước tới cửa, nhìn hai người đang chặn cửa rồi cười nói: “Chạy ư? Tại sao phải chạy? Nếu mấy người tống tiền tôi thì tôi cũng phải tống tiền lại chứ.”
“Ầm!”
Lúc này Lê Văn Vân đã ra tay, hai người ở cửa chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trên mặt đau rát.
Chỉ trong tích tắc, họ đã bị Lê Văn Vân tát hai bạt tai.
Tiếp theo, trong nháy mắt, họ cảm thấy như bị Lê Văn Vân kéo đi, cả hai nhanh chóng bị kéo vào phòng và ngã xuống đất, Lê Văn Vân chặn ở cửa, lạnh lùng nói: “Giờ đưa ra năm vạn, tôi sẽ để mấy người đi khỏi đây, nếu không hôm nay đừng hòng có ai rời khỏi đây.”
Nghe Lê Văn Vân nói và thấy anh dám ra tay với họ, đám người đờ mặt ra, cô gái kia cũng choáng váng.
“Dám đòi bọn tao năm vạn ư?” Anh Long cầm con dao trên tay đi về phía Lê Văn Vân, giơ con dao ra rồi nói: “Mày tưởng tao không dám dùng dao à?”
Lê Văn Vân không thèm nói nhảm với anh ta, chỉ nhìn anh Long, nhếch miệng, ngay sau đó, anh tung một đấm với tốc độ cực kỳ nhanh. Anh Long còn chưa kịp phản ứng đã có cảm giác như mình bị đấm vào mặt, giống như va phải một bức tường, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa.
Anh ta choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện tay cầm dao của mình đau nhói, anh ta kêu gào thảm thiết, con dao rớt xuống đất kêu loảng xoảng.
“Nhóc con, mày dám đánh anh Long ư!” Mấy người kia thấy anh Long bị đánh ngã xuống đất, cũng vọt lên.
Một phút sau, Lê Văn Vân phủi phủi tay, trên mặt đất có năm sáu người nằm la liệt, xếp chồng lên nhau, Lê Văn Vân ngồi trên người bọn họ, mỉm cười nhìn cô gái mặc váy trắng kia.
“Giờ đã tăng giá, lên tám vạn.” Lê Văn Vân cười nói: “Hoặc là đưa tám vạn hoặc là bị tôi đánh cả đêm, đến sáng mai sẽ tiễn mấy người lên đường.”
“Báo cảnh sát đi!” Anh Long ở dưới cuối cùng, suýt nữa đã bị đè chết, giờ này anh ta rất muốn báo cảnh sát.
“Câm miệng!” Lê Văn Vân giẫm lên bàn tay của anh ta, lạnh lùng nói.
“Cho mấy người suy nghĩ mười phút, suy nghĩ xong thì chuyển khoản, nếu không biết suy nghĩ thì tôi sẽ đánh cho mấy người một trận.” Lê Văn Vân cười nói.
Một đám hùng hổ, không ai muốn đưa tiền cả!
Mười phút sau, bọn họ lại bị đánh, rồi chồng chất lên nhau, anh Long ở dưới cuối cùng bị đè đến mức trợn trắng mắt, lúc này mặt mũi anh ta đã bị bầm dập, sưng vù, máu mũi chảy ròng ròng.
“Tôi đưa tiền, tôi đưa tiền!” Anh Long vội vàng nói.
“Vậy mới phải chứ!” Lê Văn Vân đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, cười nói: “Chuyển tiền đi!”
Anh Long và đám người kia khóc không ra nước mắt, muốn làm kẻ lừa tiền, không ngờ lại đạp vào tấm sắt.
Nếu không đưa tiền thì sẽ bị đánh tiếp hai trận nữa, đúng là đáng sợ mà.
“Chờ một lát, bọn tao họp đã!” Anh Long cầu xin.
Mấy người họ họp trong vài phút, trong lúc đó anh Long liên tục lấy giấy lau vết máu trên mặt.
Bên cạnh anh ta, cô gái kia cũng rất hoảng sợ.
Cô ta biết sau lần này, chắc chắn anh Long sẽ trách mình, lúc về nhất định sẽ phải chịu khổ sở, cô ta nhìn Lê Văn Vân ngập ngừng rồi lại thôi.
Lê Văn Vân tỏ vẻ không hề thông cảm chút nào.
Bọn họ họp rất lâu, cuối cùng cũng gom được tám vạn, đưa cho anh Long quét thanh toán cho Lê Văn Vân.
“Được rồi, mấy người có thể cút!” Lê Văn Vân phất tay nói.
Anh Long nghiến răng, liếc nhìn cô gái mặc váy trắng đầy hung tợn rồi nói: “Đi thôi!”
Cô gái kia trông có vẻ đau khổ, định nói gì đó, nhưng cô ta đã bị anh Long kéo đi.
Khi cánh cửa khép lại, Lê Văn Vân sờ mũi và lẩm bẩm: “Mình có cảm giác sẽ được nâng hạng thương gia khi đến Châu Âu đấy.”
Vụ lừa tiền này giống như một khúc nhạc dạo, anh trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ đến hơn mười giờ sáng hôm sau mới dậy, tắm rửa xong lấy điện thoại di động ra liên lạc với đám người Phạm Nhược Tuyết, sau khi xác nhận hiện tại Demps không làm gì họ, Lê Văn Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ gạt người của Liên Hợp Quân qua một bên đã, chờ anh về sẽ tự mình đến tổng bộ của Liên Hợp Quân!” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
“Ừ!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói ở đầu dây bên kia.
Lê Văn Vân cúp điện thoại và mở Wechat!
Lúc này, Lê Văn Vân thấy Lưu Ngữ Khanh đã gửi cho anh một tin nhắn, gửi vào khoảng chín giờ sáng.
“Anh đang ở đâu?”
Lê Văn Vân chủ động gửi cho cô ta một địa chỉ.
“Thật lười biếng, ngủ đến giờ vẫn còn chưa dậy à?” Lưu Ngữ Khanh dò hỏi: “Tôi đã đặt xong chỗ ăn cơm trưa rồi, giờ tôi đến đón anh nhé.”
“Được!” Lê Văn Vân mỉm cười gật đầu.
Nửa tiếng sau, Lưu Ngữ Khanh chạy tới đón anh.
Về phần bữa trưa, dĩ nhiên là đến Du Châu phải ăn lẩu rồi, sau khi dùng bữa trưa đơn giản, theo yêu cầu của Lưu Vân Phong, Lưu Ngữ Khanh lái xe đưa Lê Văn Vân đến sân bay.
Tại sân bay, Lê Văn Vân bước xuống xe, Lưu Ngữ Khanh nhấn ga bỏ đi mà không thèm nói lời tạm biệt với anh!
Lê Văn Vân sững sờ nhìn xe của Lưu Ngữ Khanh chạy đi, cũng không để ý lắm.
Anh không biết rằng khi anh đến thành phố này một lần nữa, vào lúc đó, nó đã là một khung cảnh khác rồi.
Anh sờ mũi, xoay người bước vào sân bay, làm thủ tục check in rồi lại lên máy bay!
Vì thu lợi bất chính tám vạn, Lê Văn Vân được lên hạng thương gia, vừa lên máy bay đã trùm kín đầu ngủ mê man.
Đêm đó, máy bay của Lê Văn Vân từ từ hạ cánh xuống một quốc gia ở Châu Âu.
Sau khi xuống máy bay, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Nhược Tuyết: “Các em đến chưa?”
Vì thu lợi bất chính tám vạn, Lê Văn Vân được lên hạng thương gia, vừa lên máy bay đã trùm kín đầu ngủ mê man.
Đêm đó, máy bay của Lê Văn Vân từ từ hạ cánh xuống một quốc gia ở Châu Âu.
Sau khi xuống máy bay, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Nhược Tuyết: “Các em đến chưa?”
“Đến rồi, máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong, anh cứ đến đây là được!” Giọng của Phạm Nhược Tuyết truyền đến từ điện thoại: “Xe đón anh đã được sắp xếp ở sân bay.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ra khỏi sân bay, theo mỗi bước chân của anh, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn.
Bước ra khỏi sân bay, một người đến chào hỏi Lê Văn Vân: “Anh Vân, tôi đến đón anh đây.”
Lê Văn Vân gật đầu, đi tới trước xe, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi mỉm cười: “Đường Đường, cậu hãy mở to mắt ra nhìn tôi báo thù cho cậu nhé.”
Nói xong, anh nhìn về nơi xa xăm trên bầu trời, sau đó mở cửa rồi lên xe!
Chương 450: Ông ta là anh hùng của Người Gác Đêm
Xe khởi động, nhưng không chạy về phía thành phố, mà tới một nhà máy rượu ở vùng ngoại ô.
Nhà máy rượu này thuộc sở hữu của ngân hàng Tân Hải ở Europa. Thật ra sản nghiệp của ngân hàng Tân Hải trải rộng khắp các ngành nghề, bọn họ vốn là đế quốc thương mại giàu có nhất trong nước, nhất là khi nhà họ Lý trải qua biến động lần trước, gần như đã bị ngân hàng Tân Hải vượt qua.
Chẳng mấy chốc, Lê Văn Vân đã đến nhà máy rượu, một chiếc trực thăng đang đậu trong bãi đất trống bên cạnh nhà máy rượu, đám người Phạm Nhược Tuyết đều đã đến đây.
Đao Ba vẫn đang ở trên đảo hoang, anh ta cần phải ổn định đám người của khu Tội Ác, nên sáu người trong tiểu đội 11762, cộng thêm Trần Tiêu, Doãn Nhu và An Nhiên đều đã đến đây.
Sau khi Lê Văn Vân đi tới, Phạm Nhược Tuyết liền chào đón anh: "Mọi chuyện đã được giải quyết rồi chứ?"
Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Ừm, mọi chuyện đều được giải quyết xong hết rồi. Còn mấy chuyện liên quan đến Hồng Nguyệt thì sau này anh sẽ nói thêm cho mọi người biết, em có dẫn hai người bọn họ có đến đây không?"
“Có, nhưng trực thăng chỉ ngồi được tám người.” Phạm Nhược Tuyết đáp.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Thật ra không cần nhiều như vậy đâu, Cố Bạch là phi công, Lý Thu cũng phải trốn kỹ một chút. Thật ra lần này chúng ta xông vào, sẽ có nguy hiểm nhất định, dù gì trên người anh vẫn đang mang Huyết Sắc Lệnh, Theonado có thể lựa chọn xuống tay với anh ở ngay trong đó. Tất nhiên, nếu ông ta đã xuống tay thì anh cũng không còn gì phải lo lắng cả."
Dứt lời, anh liếc nhìn mọi người nói: "Tôi sẽ nhắc lại lần cuối. Mấy ngày tới, Liên Hợp Quân sẽ phái người tới đàm phán với tôi, nhưng bọn họ sẽ không xin lỗi tôi, cũng không hủy bỏ Huyết Sắc Lệnh, nên... lần này đi qua đó, rất có khả năng mọi người sẽ đối đầu với Liên Hợp Quân và Người Gác Đêm, vì thế mọi người hãy cân nhắc cho kỹ, một khi đã ra tay sẽ không còn đường để quay lại."
“Lê Văn Vân, đã đến nước này rồi thì anh đừng nói những lời này nữa.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu cộng cả anh nữa thì chúng ta có tổng cộng chín người, anh hãy điểm binh đi!”
Lê Văn Vân thở dài, bình tĩnh nói: "Cố Bạch! Lý Thu! Trần Tiêu! Hoàng Thi Kỳ! Phạm Nhược Tuyết!"
Anh nhanh chóng điểm danh năm người, bây giờ ngoài Doãn Nhu ra thì năm người này đều có sức chiến đấu mạnh nhất trong tiểu đội của bọn họ.
Doãn Nhu cau mày nói: "Để tôi đi cùng mọi người sẽ an toàn hơn, dù gì cũng là tổng bộ của Liên Hợp Quân."
Lê Văn Vân khẽ cười nói: "Có lẽ Theonado sẽ xuống tay với tôi, nhưng trong tổng bộ của Liên Hợp Quân, có khá nhiều người không dám làm điều đó với tôi. Có lẽ mấy người chúng tôi đi qua đó sẽ không địch lại, nhưng chắc chắn có thể an toàn rút lui."
“Quần áo đang ở bên trong.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Chúng ta vào trong thay đồ đi!”
Đây là kế hoạch của mấy người Lê Văn Vân, bọn họ sẽ mặc trang phục của Người Gác Đêm để đến tổng bộ của Liên Hợp Quân. Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà bọn họ dành cho Liên Hợp Quân và bản thân.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ để Bùi Nghênh Tùng và Doãn Thi Đan nói ra chân tướng, nếu Theonado vẫn giữ khăng khăng, toàn bộ Liên Hợp Quân vẫn kiên quyết bảo vệ Demps, còn phát Huyết Sắc Lệnh với anh, vậy thì Lê Văn Vân chỉ có thể cam chịu số phận, từ nay về sau sẽ hoàn toàn rút khỏi Người Gác Đêm.
Sau khi thay đồ xong, Lê Văn Vân bước ra khỏi phòng, ngẫm lại đã ba năm rưỡi rồi anh chưa mặc lại trang phục của Người Gác Đêm.
Trong Người Gác Đêm, trang phục còn được gọi là trang bị, đến thế hệ của mấy người Lê Văn Vân đã là thế hệ thứ mười rồi.
Mà bộ trang phục này cũng không đơn giản, được làm từ chất liệu rất đặc biệt, có thể phát huy tối đa chân khí.
Lê Văn Vân vặn cổ, mang đao Vô Danh và Phá Không ở trên lưng, hai cán đao đều lộ ra ngoài, nếu là người hiểu biết về đao thì vừa liếc mắt sẽ nhìn ra ngay.
Bên cạnh, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ cũng bước ra, trang phục của Người Gác Đêm đã phác họa vóc dáng của hai người một cách hoàn hảo.
Vóc dáng của hai người cao gầy, lưng mang song đao, toát ra tư thế oai hùng mạnh mẽ.
“Wow, bộ đồ này của mấy người rất đẹp.” Doãn Nhu cười nói.
Lê Văn Vân nghiêng đầu nói: "Hôm khác tôi sẽ may cho bà một bộ, với vóc dáng của bà chắc chắn sẽ rất đẹp."
“Ý anh là vóc dáng của tôi và bác sĩ Phạm không đẹp đúng không?” Hoàng Thi Kỳ nghiêng đầu cười hỏi.
“Chúng ta xuất phát thôi!” Lê Văn Vân ho khan, vội vàng đổi chủ đề, đồng thời đeo khẩu trang màu đen lên, nhìn về phía đám người Doãn Nhu nói: “Mọi người cứ quay về đảo trước đi, bảo Đao Ba chuẩn bị một chút, đợi tôi quay lại sẽ đi tới khu thám hiểm số hai, để lấy đầu chó của Demps."
“Được.” Doãn Nhu gật đầu đáp.
Doãn Nhu, An Nhiên và Trương Vãn Hà cùng đứng dậy, đi về phía hòn đảo hoang.
“Phạch phạch phạch…”
Sáu người Lê Văn Vân đưa Doãn Thi Đan và Bùi Nghênh Tùng lên trực thăng, cánh quạt nhanh chóng xoay tròn, rồi trực thăng cất cánh, rời khỏi thành phố của Europa, bay thẳng về phía căn cứ của Liên Hợp Quân.
Mà lúc này, trong căn cứ của Liên Hợp Quân.
Trong phòng làm việc của Theonado, ông ta đang cầm điện thoại nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Ông Demps, tôi đã nhận được tin báo, Lê Văn Vân đang ngồi trực thăng bay tới tổng bộ của Liên Hợp Quân chúng ta.” Theonado nói.
“Nếu Huyết Sắc Lệnh đã được ban bố, vậy thì ông hãy để cậu ta ở lại tổng bộ của Liên Hợp Quân mãi mãi đi.” Demps nói.
"Ý tôi là, tôi hy vọng ông có thể đích thân đến đây, dù gì ông cũng từng nhận được huân chương Tinh Diệu. Mặc dù cậu ta đã được phát Huyết Sắc Lệnh, nhưng đấy là do tôi cưỡng ép ban bố. Đến lúc đó lỡ thật sự phải ra tay, có lẽ sẽ khiến nhiều nơi bất mãn, tôi lo Trác Nhất Minh..." Theonado nói.
"Lê Văn Vân đã giết người thân của tôi. Cậu ta vốn là người của Người Gác Đêm hệ Hoa, cậu ta xuống tay với gia tộc Demps của tôi, không loại trừ khả năng là do Trác Nhất Minh sai khiến. Bây giờ Người Gác Đêm hệ Hoa vốn mang chút mùi vị của một nhà độc đại, vì thế bọn họ biết rõ, sự tồn tại của gia tộc Demps chúng tôi có thể ngăn cản bọn họ." Demps nói: "Theonado, chiến tranh không còn bao lâu nữa, chẳng lẽ ông thực sự muốn toàn bộ Người Gác Đêm đều rơi vào tay hệ Hoa hay sao?"
Theonado im lặng, một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: "Nhưng dù gì cậu ta cũng đi ra từ khu Tội Ác, theo tin tức từ khu Tội Ác, một mình cậu ta đã đối phó với bốn siêu cấp, nên tôi hy vọng... ông cũng có thể đi tới tổng bộ, đến lúc đó đối mặt với cậu ta để chất vấn, như vậy có thể khiến nhiều người tín phục hơn."
"Bây giờ tôi không thể nào rời khỏi đây, ông cũng biết rồi đấy, trên hòn đảo hoang đó, có hơn hai nghìn tên côn đồ đến từ khu Tội Ác, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu tôi rời khỏi khu thám hiểm thứ hai thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được." Giọng nói già nua của Demps vang lên trong điện thoại: "Theonado, ông hãy nhớ cho kỹ, để Lê Văn Vân chết không phải là ân oán cá nhân giữa tôi và cậu ta, mà là giành lấy tương lai cho Người Gác Đêm. Quả thật cậu ta rất có thiên phú, nhưng lại bộc lộ dã tâm quá lớn."
"Bây giờ tôi không thể nào rời khỏi đây, ông cũng biết rồi đấy, trên hòn đảo hoang đó, có hơn hai nghìn tên côn đồ đến từ khu Tội Ác, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu tôi rời khỏi khu thám hiểm thứ hai thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được." Giọng nói già nua của Demps vang lên trong điện thoại: "Theonado, ông hãy nhớ cho kỹ, để Lê Văn Vân chết không phải là ân oán cá nhân giữa tôi và cậu ta, mà là giành lấy tương lai cho Người Gác Đêm. Quả thật cậu ta rất có thiên phú, nhưng lại bộc lộ dã tâm quá lớn."
Dứt lời, ông ta lại nói tiếp: "Bên tôi còn có việc nên cúp máy trước!"
"Ông Demps, tôi hỏi ông một câu. Lúc trước, Lưu Đại Thuận nói ông đã hợp tác với Hồng Nguyệt, giết Lý Đường Đường - đồng đội của Lê Văn Vân, chuyện này có phải là thật không..."
Tít tít tít...
Ông ta còn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Theonado sững sờ, rồi cười nói: "Nhất định là ông Demps nổi giận rồi. Ông ta là anh hùng của Người Gác Đêm, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Chắc chắn tên Lưu Đại Thuận kia đã nói vớ va vớ vẩn."
Dứt lời, ông ta ngồi xuống chỗ ngồi của mình, châm một điếu thuốc.
Ông ta ngồi ở đó trầm tư rất lâu, đến khi hút xong điếu thuốc, ông ta mới dập tắt tàn thuốc, đứng dậy, ấn vào nút lệnh trên bàn bên cạnh, nói vào micro: "Thông báo thông báo, Lê Văn Vân - mục tiêu của Huyết Sắc Lệnh đang ngồi trực thăng đến tổng bộ của Liên Hợp Quân chúng ta. Bây giờ tôi tuyên bố, tổng bộ Liên Hợp Quân tiến vào trạng thái phòng bị cấp một."
Dứt lời, ông ta liền lặp lại đoạn này, nhất thời trong tổng bộ của Liên Hợp Quân vang lên tiếng còi báo động.
Trong một căn phòng nào đó, Lưu Đại Thuận đang ngồi với một ông lão, nghe thấy tiếng còi báo động thì nhìn ông lão nói: "Quả nhiên là phong cách làm việc của Lê Văn Vân, bên này phái người đến đàm phán nhưng cậu ta lại phớt lờ, dứt khoát dẫn người đến đây chém giết."
Dứt lời, cả ông ta và ông lão đều nở nụ cười khổ.