Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lê Văn Vân nói thế, khóe miệng Lam Hoa Giang không khỏi giật mạnh.

“Tổng giám đốc Lam...” Nhân viên phục vụ hơi yếu ớt hỏi.

Thấy vẻ mặt cười như không cười nhìn Lê Văn Vân, Lam Hoa Giang nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ông đây sẽ thanh toán cho anh.”


Anh ta đau lòng rút ra một tấm thẻ, lúc rút ra tay vẫn đang run rẩy.

Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Vậy hai chúng tôi đi trước, tổng giám đốc Lam là người tốt, lần sau lại mời hai chúng tôi đi ăn nữa nhé!”

Lam Hoa Giang tức đến mức thở phì phò, nhất là khi nghe thấy Lê Văn Vân nói hai chúng tôi, hơn nữa lúc Lê Văn Vân đứng dậy, Đặng Hân Hân rất tự nhiên khoác tay Lê Văn Vân.

Trên thực tế, Đặng Hân Hân sợ Lê Văn Vân uống nhiều quá, nên lo anh sẽ đứng không vững.

Nhưng theo Lam Hoa Giang thấy thì cô đang cố ý show ân ái trước mặt anh ta, anh ta nhìn chằm chằm Đặng Hân Hân và Lê Văn Vân rồi hỏi: “Tên kia, tôi cho anh năm trăm vạn để rời xa Hân Hân.”

Lê Văn Vân nhướng mày nói: “Tôi cho anh lại một nghìn vạn, sau này anh đừng dây dưa với Hân Hân nữa, chẳng lẽ anh không nhìn ra, Hân Hân rất phản cảm với anh à?”


“Một nghìn vạn, anh lấy ra được không?” Lam Hoa Giang khẽ cười hỏi.

Thật ra lúc này Lê Văn Vân cũng hơi nóng đầu, mặc dù tửu lượng của anh rất cao, hầu như cả đời này chưa say bao giờ.

Nhưng đây là mười chai rượu vang, lúc này đang bắt đầu ngấm vào người, nên sự quật cường trong người nhất thời bị Lam Hoa Giang khơi dậy.

“Bốp!”

Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải bị anh đập mạnh xuống bàn, rồi anh bình tĩnh nhìn Lam Hoa Giang nói: “Anh đang hợp tác với ngân hàng Tân Hải, có lẽ sẽ nhận ra đây là thứ gì đúng không?”

Lam Hoa Giang thay đổi sắc mặt nói: “Thẻ kim cương, sao anh có thể có được thứ này?”

“Tôi nói rồi, không phải ai cũng thiểu năng, viết hai chữ có tiền lên mặt như anh đầu, huống hồ chút tiền này chẳng là cái thá gì so với tôi cả” Lê Văn Vân khinh bỉ nói: “Nếu anh còn dây dưa với Hân Hân thì ông đây sẽ bảo ngân hàng Tân Hải cắt đứt khoản vay của anh, để công ty của anh phá sản.”

Đầu Lam Hoa Giang sắp nổ tung rồi, nghe Lê Văn Vân nói thế, cả người anh ta đều run rẩy.

Nhưng anh ta không dám nói gì nữa.

Lê Văn Vân cười chế giễu rồi cất thẻ ngân hàng vào túi, Đặng Hân Hân dìu anh đi ra bên ngoài.

Lê Văn Vân đưa chìa khóa cho Đặng Hân Hân nói: “Em lái xe đi.”

“Chúng ta đi đâu đây?” Đặng Hân Hân hỏi.

“Em chở tôi về nhà rồi hẵng lái xe đi, lúc em ở Yên Kinh cứ lấy chiếc này mà đi, chứ anh thấy em cũng không có chiếc xe nào cả, trước đây anh đã mua hai chiếc, nên bây giờ vẫn còn một chiếc để không.” Lê Văn Vân nói.

Lúc Hoàng Thi Kỳ rời đi đã ném chìa khóa chiếc xe đó cho anh, chứ không lái đi.

Đặng Hân Hân cũng không từ chối, cô gật đầu nói: “Được, vậy em sẽ lái xe đưa anh về trước, anh nói địa chỉ đi.”

Lê Văn Vân nói địa chỉ, rồi Đặng Hân Hân khởi động xe, chạy về phía nhà của Lê Văn Vân.

Đặng Hân Hân đưa tới công tiểu khu thì cau mày nói: “Em dẫn anh lên nhé, anh uống nhiều như vậy nên em lo anh sẽ xảy ra chuyện.”

Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Anh không sao, tửu lượng của anh rất cao, chỉ là trước đó không uống nhiều như vậy, quả thật có hơi say say, anh lên đó ngồi một lát là ổn thôi, em mau về đi, bây giờ đã rất muộn rồi, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”

Đặng Hân Hân nghe Lê Văn Vân nói thế thì gật đầu nói: “Thôi được rồi, anh nhớ chú ý một chút, ngày mai anh hãy gọi cho em”

“Được.” Lê Văn Vân gật đầu đáp, rồi chào tạm biệt Đặng Hân Hân, quay về nhà của mình.

Trong nhà đã không còn ba cô gái Phạm Nhược Tuyết, nên Lê Văn Vân cảm thấy trong lòng rất trống trải.

Anh đi tắm nước lạnh, mặc dù mấy người Phạm Nhược Tuyết đã rời đi khiến căn nhà trở nên trống trải, nhưng Lê Văn Vân vẫn giữ thói quen đi ra sofa, rồi ngã nhào xuống đó.

Sau đó anh nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, cổng tiểu khu bọn họ có một chiếc xe màu đen đang từ từ ngừng lại.

“Ông nội, ông Vân, có lẽ đây là nơi ở của Lê Văn Vân.” Lý Phong lái xe nói.

Ở ghế sau, Lý Đông Dã ngồi ở một bên, ngoài ra còn có một người đầu trọc, mặc đồ đạo sĩ.

Ánh mắt ông ta luôn u buồn, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Nghe Lý Phong nói thế, đôi mắt vẩn đục của ông ta mới lộ ra một tia sáng.

“Lão Vân, nếu ông bắt được thằng nhãi này thì cách của ông sẽ có hiệu quả, chúng ta có thể kéo dài mạng hay không còn phải trông chờ vào lần này.” Lý Đông Dã nói.
“Có thể hấp thụ xương rồng, quả thật đáng để thử.” Lý Đông Dã nói.

“Bây giờ ra tay luôn à?” Lão Vân lên tiếng hỏi.

Lý Đông Dã lắc đầu đáp: “Nếu bây giờ ra tay sẽ gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, thu hút sự chú ý của Người Gác Đêm đối với chúng ta, ngộ nhỡ mấy ông bà già trong Người Gác Đêm kia chạy tới thì không phải là chuyện tốt lành gì đối với chúng ta.”


“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Lão Vân hỏi.

“Cậu ta cần xương rồng trong tay chúng ta, tất nhiên là... gậy ông đập lưng ông rồi.” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.

Đồng thời, ở vùng biển xa xôi, màn đêm đã buông xuống, thành phố trên đảo đã đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng sẽ có xe chạy qua chạy lại trên đường quốc lộ.

Nhưng trên đường thì hầu như không có một bóng người đi đường, kể cả cửa hàng dọc hai bên đường cũng đóng cửa hết.

Buổi tối ở khu Tội Ác Có rất ít người đi đường, ngoài những người cực kỳ tự tin về bản thân mình.


Lúc này, ở vùng giáp ranh thành phố, Khương Vĩ hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, tôi tưởng gần lắm chứ, ai dè đi mất một ngày một đêm mới tới, mấy chiếc xe đi ngang qua kia cũng không muốn đón người, suýt làm ông đây mệt muốn chết.”

Bên cạnh anh ta, Đỗ Tịch Tịch đang mím môi kiên trì.

Trần Hiểu Nguyệt dìu Đỗ Tịch Tịch, rồi thở dài một hơi.

Cô biết Đỗ Tịch Tịch kiên trì vì lý do gì.

Cô ấy vốn là con nhà giàu, hoàn toàn không cần phải trải qua mấy chuyện này, mà có thể hưởng thụ cuộc sống đẹp đẽ thuộc về mình ở trong thành phố.

“Tịch Tịch, cậu không sao chứ?” Trần Hiểu Nguyệt dò hỏi.

“Tớ không sao” Đỗ Tịch Tịch cười đáp: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”

Dứt lời, mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Vĩ.

Khương Vĩ mắng: “Tôi biết cái con khỉ, tôi chẳng hay biết gì về khu Tội Ác, nhưng nhìn công trình kiến trúc và đường xá nơi này, có lẽ cũng không khác gì thành phố ở bên ngoài, chắc cũng có những nơi như khách sạn thôi, chúng ta đi tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi.”

“Mụ nội nó, rõ ràng nơi này ngăn cách với thành phố bên ngoài, không cho máy bay bay vào, vậy thì mấy chiếc xe này vào bằng cách nào?” Ngô Nghiêu mắng một câu.

“Chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước đi.” Khương Vĩnói.

Bọn họ vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy ở gần đó có một bảng hiệu viết “Khách sạn Hằng Tâm”.

Mọi người mừng rỡ đi về phía khách sạn, bọn họ vừa đi vào trong thì cửa lớn khách sạn bỗng đóng lại.

Dưới đèn đường vàng mờ ảo, trên con đường vòng quanh hòn đảo khu Tội ÁC, Hoàng Thi Kỳ đeo balo, hai bên balo treo dao Lam Tinh.

Khác với thành phố bình thường, nếu vác dao đi vào thành phố bình thường là chuyện cực kỳ quái dị, nhưng trên hòn đảo này thì ăn mặc như vậy là bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường cũng sẽ mang dao hoặc súng ở bên người.

Chỉ có vũ khí mới có thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.

Hoàng Thi Kỳ xuất phát muộn hơn bọn họ một ngày, sau khi đến nơi, cô ta đã tới thẳng đây bằng đường quốc lộ.

Cô ta không lựa chọn đi bộ tới khu Tội Ác như mấy người Khương Vĩ, mà cô ta đã tìm một con đường ở ven biển, rồi dừng ở bên đường.

Trên đường, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt Hoàng Thi Kỳ cực kỳ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua trên con đường hơi nát vụn.

Mỗi chiếc xe chạy ngang qua, cô ta đều sẽ vươn tay ra để ngăn cản, như muốn nhờ người khác chở cô ta đi với.

.

Nhưng điều khiến người khác bất ngờ đó là không một chiếc xe nào chịu ngừng lại.

1646542106899.png

"Két két..."

Tiếng thắng xe vang lên, xe ngừng ngay bên cạnh Hoàng Thi Kỳ.


Đây là xe thể thao cực kỳ sang trọng, nếu đặt ở thành phố bên ngoài, e rằng phải có giá trên nghìn vạn mới có thể sở hữu được.

Ở trên xe có hai người nước ngoài đang ngồi, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái nói lưu loát bằng tiếng Anh: “Ôi cha, chào cô em xinh đẹp!”

Lúc nói câu này, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn chẳng hề giấu giếm, ông ta liếm môi nói: “Cô em, sao thế? Em muốn tới khu Tội Ác à, em hãy hầu hạ tụi anh thoải mái đi, rồi tụi anh sẽ đưa em qua đó”

Hoàng Thi Kỳ không nói gì, cô ta mỉm cười với hai người, rồi dứt khoát vươn tay ra, kéo người đang ngồi trên ghế lái ra ngoài.

“Khà khà!” Người ngồi ở ghế phụ cũng nhanh chóng bước xuống xe, cười toe toét nói: “Cô em nóng bỏng, anh thích.”


Rồi... một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay vang lên, chẳng mấy chốc, xe lại khởi động lần nữa, để lại hai người nước ngoài mặt mũi sưng vù nằm nức nở dưới đất, đồng thời chửi ầm lên bằng tiếng Anh.

"Fuck! Fuck!"

Hoàng Thi Kỳ lái chiếc xe đã cướp được, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Đây là quy tắc của khu Tội Ác, cá lớn nuốt cá bé, biển số xe gì đó đều là đồ giả, hoàn toàn không có tác dụng.

“Không biết mấy người quân đoàn trưởng nghĩ gì mà lại đưa mấy người Ngô Nghiêu tới đây, hy vọng bọn họ không sao” Hoàng Thi Kỳ nói: “Đây là khu Tội Ác đấy, không có một người tốt.”

Tất nhiên Lê Văn Vân hoàn toàn không biết tình huống ở khu Tội Ác, lúc này anh đang nằm ngủ say như chết.

Dù gì hôm sau cũng không cần phải đi làm, nên anh cũng chẳng để tâm, đợi anh thu thập hết xương rồng bên Yên Kinh rồi, anh định đi tìm người của gia tộc Demps để báo thù.

Sáng hôm sau, anh bị tiếng chuông điện thoại báo thức, anh cầm lên xem thì phát hiện ra đã hơn mười giờ sáng rồi.

Là Quách Khải Thụy gọi tới, anh nghĩ có lẽ chuyện xương rồng của nhà bọn họ đã có tin tức rồi.

Lê Văn Vân nhanh chóng nghe máy, sau khi cuộc gọi được kết nối, Lê Văn Vân liền hỏi: “Sao thể? Là chuyện của xương rồng à?”

Quách Khải Thụy hơi lúng túng đáp: “Lê Văn Vân, cậu muốn biết cụ thể thì hãy tới công ty chúng tôi đi.”

“Được, vậy tôi sẽ tới đó ngay” Lê Văn Vân nói.

Anh ngồi dậy khỏi sofa, rồi vò đầu của mình, lúc này anh đã ngủ một giấc nên cả người đã hoàn toàn khôi phục lại.

Anh rửa mặt qua loa, rồi cầm chìa khóa của Hoàng Thi Kỳ lái xe tới tập đoàn Phong Vận, anh thuần thục đi tới văn phòng của Quách Khải Thụy, lúc này Quách Vĩ Thịnh cũng đang trong văn phòng.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên và một ông lão cũng đang ngồi ở bên cạnh.

“Lê Văn Vân, để tôi giới thiệu với cậu, đây là chú hai của tôi, Quách Muội và em họ của tôi, Quách Hách” Quách Khải Thụy nói.

Bên nhà họ Quách, Lê Văn Vân cũng không quen nhiều người cho lắm, chủ yếu là quen hai người Quách Khải Thụy và Quách Manh Manh mà thôi.

Ban đầu anh đã cứu hai người một mạng, nên đã lấy được năm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Phong Vân.

Đối với công ty siêu cấp như tập đoàn Phong Vận mà nói, thật ra năm phần trăm cổ phần cũng khá lớn rồi.

“Cậu chính là Lê Văn Vân?” Quách Muội nhìn Lê Văn Vân nói: “Ban đầu Khải Thụy chia năm phần trăm cổ phần cho một người ngoài như cậu, đã thu hút không ít sự chú ý từ trong gia tộc, bây giờ thấy cậu muốn xương rồng, có lẽ cậu là người của thế giới ngầm đúng không?”

Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Ông biết xương rồng à?”
“Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng tôi biết, thứ này có chút quan hệ với thế giới ngầm, nhưng gia đình chúng tôi không tập võ, nên không hiểu rõ cho lắm” Quách Muội bình tĩnh nói.


Quả nhiên là người sống cả đời ở giới thượng lưu, nên biết chút chuyện này cũng là chuyện thường tình.

“Cứ cho là thế đi.” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận, anh nhìn Quách Muội rồi bình tĩnh nói: “Mục đích của tôi là có được mảnh xương rồng này, còn chuyện giá cả thì mấy người cứ việc đưa ra là được.”

Quách Muội sờ mũi nói: “Thật ra xương rồng này không có nhiều tác dụng đối với chúng tôi, mặc dù tổ tiên nói món đồ này là bảo vật gia truyền, bảo chúng tôi truyền từ đời này tới đời khác, nhưng chuyện bảo vật gia truyền này đổi thành cái khác cũng thế thôi, món đồ này càng là hóa thân mang ý nghĩa tinh thần, nhưng tôi cũng biết, đối với người của thế giới ngầm thì món đồ này là vật quý giá”


“Đối với bản thân tôi mà nói thì nó cũng là vật quý giá” Lê Văn Vân nói thầm trong lòng.

Nhưng anh không tiếp lời, từ lời nói của Quách Muội, rõ ràng bên nhà họ Quách đã hơi chấp nhận, bọn họ đồng ý giao xương rồng ra, nhưng không biết điều kiện là gì.

Quách Muội nhìn Lê Văn Vân rồi cười nói: “Tối qua, ý của Khải Thụy là muốn tăng thẳng món đồ này cho cậu, tôi không biết cậu có quan hệ gì với nó, mà mấy năm trước nó đã tặng cho cậu năm phần trăm cổ phần, bây giờ lại muốn cho bảo vật gia truyền nhà chúng tôi cho cậu, chẳng lẽ nó đã xem cậu là con rể rồi ư? Nên muốn di dời tài sản gia tộc?”

“Chú hai, chứ đừng nói bậy” Quách Khải Thụy nhíu mày nói: “Cổ phần mà cháu chia cho cậu ấy cũng là cháu tự chiếm lấy mà thôi.”

“Không, đây là cổ phần của gia tộc.” Đúng lúc này, Quách Hách luôn giữ im lặng bỗng hờ hững đáp. Đồng thời ông ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt hơi lạnh lẽo và phẫn nộ.

Quách Muội đè ông ta xuống, ra hiệu ông ta đừng kích động, ông ta nhìn Lê Văn Vân, rồi vắt chéo chân, gương mặt mang theo vẻ kiêu căng nói: “Tôi mặc kệ cậu có mục đích, nhưng suy cho cùng tập đoàn Phong Vân là sản nghiệp của gia tộc, chia cổ phần cho một người ngoài không phải là chuyện tốt lành gì, nên cậu muốn lấy được xương rồng thì chúng tôi phải thu hồi toàn bộ năm phần trăm cổ phần kia.”

“Chuyện này không thành vấn đề” Lê Văn Vân cười đáp: “Cổ phần này vốn không mang tới ích lợi gì cho tôi cả.”

“Tốt lắm!” Đúng lúc này, Quách Muội cười nói: “Tất nhiên vẫn còn điều thứ hai.”

Lê Văn Vân khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, anh nhìn hai người Quách Muội và Quách Hách nói: “Ông cứ nói ra đi!”

“Chuyện này rất đơn giản, cách đây không lâu, tôi có một đứa cháu bị người khác đánh nhập viện, đến bây giờ vẫn đang nằm viện, tôi cảm thấy người đánh thằng bé nên trả giá một tý mới được.” Quách Muội nhìn Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cháu tôi tên là Quách Chấn, đúng lúc người đánh thằng bé lại trùng họ tên với cậu.”

Trong lòng Lê Văn Vân hơi chấn động.

Rõ ràng Quách Hách là bố của Quách Chấn, còn Quách Muội là ông nội của Quách Chẩn.

1646542123011.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK