Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy những lời này, Lê Văn Vân nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt Quách Khải Thụy hơi khó coi, Quách Vĩ Thịnh ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng: “Ông hai, cháu đã nói với hai người rồi, đây là vấn đề riêng của Quách Chấn nhà các ông, là do Quách Chấn tới gây sự với Lê Văn Vân, nên mới bị đánh ngược lại, cháu biết hai người yêu thương Quách Chấn, nhưng nuông chiều quá sẽ phá hủy nó, ông không biết mấy năm nay ở bên ngoài Quách Chấn nó...”

Quách Muội nhướng mày hỏi: “Cháu có tư cách gì mà nói Quách Chấn?”


Quách Vĩ Thịnh sửng sốt, rồi vẻ mặt đau khổ không nói nên lời.

Đúng vậy, bàn về công tử bột thì ở bên ngoài danh tiếng của anh ta cũng chẳng thua kém gì Quách Chấn, quả thật không có tư cách gì để nói câu này.

Quách Muội nhìn Lê Văn Vân, hờ hững nói: “Tự cậu xem xét rồi làm đi, dù gì tôi cũng đưa ra hai yêu cầu ở đây, nếu cậu làm được thì cậu có thể lấy xương rồng đi, ngược lại cậu không làm được thì dù tôi chết cũng sẽ không mở lời.”


“Phù!” Lê Văn Vân thở dài nhìn Quách Muội rồi hỏi: “Ông có biết tại sao lúc đó tôi lại ra tay với Quách Chấn không?”

Quách Muội lắc đầu đáp: “Tôi không biết, cũng hoàn toàn không muốn biết. Nói tóm lại vẫn là câu nói đó, cậu đồng ý với hai yêu cầu này thì mọi thứ đều dễ nói, à đúng rồi, năm phần trăm cổ phần đó cũng phải để lại dưới tên Quách Chấn.”

Lê Văn Vân thở dài nói: “Thôi được rồi, nếu ông đã không muốn hỏi, vậy thì tôi cũng không nói nữa.”

Dứt lời, anh nhìn Quách Khải Thụy nói: “Không phải tôi không nể mặt ông, mà trên thực tế, ông biết rõ tôi là hạng người gì, lần này tôi tới tìm ông là định giao dịch theo chính quy để mua lại xương rồng, mối quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn rất tốt, nên tôi vốn không muốn tuyệt tình trong chuyện này.”



Nghe Lê Văn Vân nói thế, sắc mặt Quách Khải Thụy hơi thay đổi rồi nói: “Lê Văn Vân, chuyện gì cũng dễ thương lượng mà.”.

Lê Văn Vân cười nói: “Nói tóm lại, mặc kệ tôi đối với các ông hoặc làm gì với nhà họ Quách thì hy vọng nó không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai chúng ta.”

“Chuyện này... Lê Văn Vân, không cần thiết đâu.” Quách Khải Thụy nói.

Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn Quách Khải Thụy nói: “Cặp bố con hoặc gia đình nhà họ Quách bọn họ là người quản lý tập đoàn Phong Vận à? Tất nhiên, ông không nói cũng không sao, tôi cũng có thể thông qua con đường khác để biết được.”

Quách Khải Thụy nghe thấy lời nói dã tâm của anh thì sống lưng bắt đầu phát lạnh, ông ta biết Lê Văn Vân là hạng người gì, cũng biết Lê Văn Vân có bối cảnh và thủ đoạn gì.

“Tôi không hề cố ý nhắm vào nhà họ Quách các ông, mà tôi chỉ muốn nhắm vào ba ông cháu ngu ngốc này thôi.” Lê Văn Vân khẽ nói.

“Hừ!” Quách Muội cười chế giễu, ông nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu thật sự cho rằng mình là ông trùm thương nghiệp gì à? Cậu chỉ người ở thế giới ngầm mà thôi, nói trắng là không nhìn thấy được ánh sáng. Cậu dám làm gì tôi chứ? Người Gác Đêm sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

Ông ta cũng được xem là nhân vật đứng đầu trong thế giới này, nên biết Người Gác Đêm cũng không phải là chuyện quái lạ.

Nhưng trong lòng Lê Văn Vân lại cười chế giễu, sắc mặt Quách Khải Thụy ở bên cạnh cũng trở nên khó coi.

Lê Văn Vân muốn đối phó với nhà chú hai của ông ta, sản nghiệp của chú hai ông ta nói trắng ra cũng thuộc về nhà họ Quách. Đến lúc đó bị tổn thất, e rằng tập đoàn Phong Vận của bọn họ cũng sẽ xui xẻo theo.

Ông ta vốn tưởng rằng cùng lắm chuyện sẽ phát triển theo hướng mọi người giao dịch bất thành mà thôi. Nhưng ông ta không ngờ gia đình Quách Muội lại thẳng thừng chọc giận Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn Quách Khải Thụy khẽ nói: “Tôi vẫn nói câu đó, tôi không cố ý nhắm vào các ông, bây giờ tôi có lấy được xương rồng hay không cũng không còn nhiều hứng thú nữa, mà tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nếu ông đã không muốn nói, vậy thì tôi đi trước. Tôi sẽ đi thăm dò trước, rồi vận dụng hết khả năng để ba người bọn họ trả giá mới được.”

Dứt lời, anh chẳng thèm để tâm đến gia đình Quách Khải Thụy, mà dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.


“Lê Văn Vân, cậu đừng vội, cứ ngồi xuống nói chuyện với nhau trước đã!” Quách Khải Thụy thấy vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, rồi vội nói: “Vĩ Thịnh, con mau đuổi theo khuyên nhủ cậu ấy đi.”

Quách Vĩ Thịnh phản ứng lại, vội vàng đuổi theo Lê Văn Vân.

Quách Muội cười chế giễu: “Quách Khải Thụy, cháu thật là, nếu không phải cháu là con cả thì cháu thật sự không có tư cách để tiếp nhận tập đoàn nhà họ Quách chúng ta, một chút tâm huyết cũng không có, Lê Văn Vân này là cái thá gì, chút uy hiếp này của cậu ta chẳng đáng là gì cả.”


Quách Khải Thụy nhìn chằm chằm ông ta rồi đáp: “Chú hai, cháu nói rõ cho chú biết, nếu Lê Văn Vân muốn xử nhà chú thì nhà chú chết chắc, nếu cậu ấy nhắm vào tập đoàn Phong Vận của chúng ta thì chưa tới một tháng, tập đoàn Phong Vận của chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.”

Quách Muội sửng sốt, rồi không dám tin nói: “Chú không tin, chỉ có ngân hàng Tân Hải do nhà họ Lý và nhà họ Hoàng kết hợp với nhau, mới khiến chúng ta không chống đỡ nổi trong vòng một tháng thôi.”

Quách Khải Thụy thở dài nói: “Chú biết nhà họ Lê ở Lâm Hải chứ?”

“Chú biết, chẳng phải nhà họ Lê vỡ nợ là do tập đoàn Hãn Vũ kết hợp với ngân hàng Tân Hải gây ra à?” Quách Muội nói.

“Cái gì? Người đứng trước mặt chú ban nãy mới là người đứng sau thực thụ.” Quách Khải Thụy hơi nóng lòng nói: "Chẳng phải chú nói đợi Người Gác Đêm tới cứu chú à, cậu ấy chính là Người Gác Đêm đấy, hơn nữa còn là người lợi hại nhất ở trong đó, chú thật sự muốn hại nhà họ Quách tàn đời mới hả dạ à?"

“Cái gì?” Sắc mặt Quách Muội nhất thời thay đổi mãnh liệt, vội bật dậy.

Sắc mặt Quách Khải Thụy cực kỳ khó coi, ông ta xoa huyệt Thái Dương của

mình rồi nói: “Năm năm trước, cháu và Manh Manh gặp nạn, là cậu ấy đã ra tay cứu tụi cháu, lúc đó để cảm kích cậu ấy, cháu đã chuyển năm phần trăm cổ phần của bản thân cho cậu ấy. Bây giờ thì hay rồi, Quách Chân muốn đi đánh người khác, rồi đánh không lại nên bị người ta đưa vào bệnh viện, vì muốn trút giận cho Quách Chấn mà chú không phân biệt trắng đen, chẳng hề nể mặt cậu ấy, chú cứ chờ mà xem, để cháu xem bây giờ chú xuống đài bằng cách nào, nhà họ Quách... có lẽ đến đời của cháu là phải kết thúc rồi.”

“Chú..” Sắc mặt Quách Muội cực kỳ khó coi.

Ông ta rất muốn đòi lại công đạo cho cháu trai mình.

Nhưng thật ra đối với người già như ông ta thì kế thừa gia tộc mới là quan trọng nhất, so với việc có thể gia tộc vì ông ta mà bị hủy hoại, nếu ông ta chết đi thì làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông đây?

Cả người Quách Hách ngơ ngác.

Bên dưới, Lê Văn Vân đi vào thang máy, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

Sau khi xuống tới tầng một, anh vội đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Quách Vĩ Thịnh vội đuổi theo nói: “Anh Vân, anh Vân!”
1646627122493.png

Nghe thấy câu này của anh ta, Lê Văn Vân liền bật cười, anh vui vẻ nói: “Không sao, tôi chỉ chướng mắt với lão già đó nên hù dọa tý thôi, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và bố cậu, còn có Manh Manh nữa, tôi sẽ không thật sự xuống tay với người nhà bọn họ, bởi vì ra tay với bọn họ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn Phong Vân.”

Lúc này Quách Vĩ Thịnh mới thở dài một hơi.


Nghe Lê Văn Vân nói thế, bây giờ Quách Vĩ Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Mụ nội nó, lúc nãy bố tôi sắp sợ đến mức tè ra quần.”

Lê Văn Vân vui vẻ, anh nhìn Quách Vĩ Thịnh nói: “Cậu đừng để bố cậu nghe thấy câu này, được rồi, cậu quay về đi, tôi cũng về đây, còn xương rồng nhà các cậu thì bỏ đi, tôi không cần nữa cũng không sao.”

Đúng vậy, đối với Lê Văn Vân mà nói thì anh sẽ dốc hết sức để giành lấy, nhưng anh xuất thân là Người Gác Đêm, nên chuyện cưỡng ép mua bán anh không làm được.


Do đó bên nhà họ Quách thật sự không muốn cho thì anh cũng không còn cách nào khác, nếu bọn họ đồng ý cho thì anh sẽ đưa ra điều kiện nhất định, chứ không lấy không.

Quan hệ giữa anh và nhà họ Quách không giống như quan hệ giữa anh và Hoàng Tông Thực.

Hoàng Tông Thực gần như xem Lê Văn Vân là con trai mình, đồng thời Lê Văn Vân cũng rất kính trọng Hoàng Tông Thực.

“Reng reng reng..” Đúng lúc này, điện thoại của Quách Vĩ Thịnh bỗng đổ chuông, anh ta lấy điện thoại ra xem rồi nói: “Là bố tôi gọi tới.”

“Sao rồi?” Quách Khải Thụy hỏi: “Con có đuổi kịp Lê Văn Vân không?”

“Con đuổi kịp rồi.” Quách Vĩ Thịnh vội đáp: “Bố, bố đừng lo, những lời Lê Văn Vân nói ban nãy chỉ để hù dọa mấy người ông hai mà thôi, chứ không thật sự ra tay với chúng ta đâu.”

Quách Khải Thụy nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Con bảo Lê Văn Vân quay lại đi, ông hai con đã đồng ý rồi.”

“Thật không ạ?” Quách Vĩ Thịnh nói: “Được rồi, con sẽ dẫn anh ấy quay lại ngay.”

Anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, bố tôi bảo anh hãy quay lại đi, ông hai tôi đã đồng ý rồi.”

Sắc mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh có thể đoán được đại khái, có lẽ dưới tình huống gấp gáp, Quách Khải Thụy đã nói ra hết lại lịch của mình.

Tất nhiên, anh cũng có thể thấu hiểu, dù gì cũng thật sự sứt đầu mẻ trán, liên quan đến việc sống còn của nhà họ Quách.

Lê Văn Vân có thể không quan tâm đến toàn bộ sản nghiệp và tiền của mình, nhưng nhà họ Quách thì để tâm.

Hai người lại quay về văn phòng của Quách Khải Thụy, lúc này sắc mặt hai người Quách Muội và Quách Hách hơi phức tạp, bọn họ nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

Quách Muội nghiến răng, cầm một tách trà lên nói: “Lê Văn Vân, thật xin lỗi, lúc trước quả thật tôi không biết lại lịch của cậu, nên mới nói ra những lời như thế, chúng tôi chẳng hề có ý muốn đắc tội với Người Gác Đêm..”

Lê Văn Vận hờ hững nhìn Quách Muội hỏi: “Do đó, nếu tôi không phải là Người Gác Đêm, mà chỉ là một người bình thường bị Quách Chấn đánh thì cứ để bị đánh, thậm chí chết rồi cũng là chết một cách vô ích, đúng không?”

“Tôi...” Quách Muội không ngờ Lê Văn Vân lại hỏi ngược lại ông ta, nên cả người run rẩy một lát rồi vội đáp: “Chuyện này là do tôi dạy dỗ không nghiêm, chắc chắn sau này tôi sẽ dạy dỗ lại Quách Chấn, hy vọng cậu đừng để bụng.”

Lê Văn Vân xua tay nói: “Được rồi, tôi cũng chẳng muốn quản chuyện nhà các ông.”

Quách Khải Thụy thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Thế này đi, Lê Văn Vân, buổi tối cậu tới nhà chúng tôi dùng bữa đi, ngày nào Manh Manh cũng ầm ĩ đòi đi tìm cậu, đến lúc đó tôi sẽ đưa mảnh xương rồng cho cậu, thật ra món đồ này để lại trong tay chúng tôi cũng chẳng có tác dụng gì."
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Tôi sẽ không lấy không, thế này đi, chúng ta hãy làm một cuộc trao đổi, tôi sẽ trả lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Phong Vận mà tôi đang nắm giữ cho ông, đồng thời tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của các ông, chỉ cần không vi phạm đạo đức pháp luật thì bất kỳ yêu cầu nào tôi cũng có thể hoàn thành giúp các ông”

Quách Khải Thụy sửng sốt, rồi bắt đầu mừng như điên.

Theo ông ta thấy, so với năm phần trăm cổ phần kia thì lời cam kết này của Lê Văn Vân mới là thứ có giá trị, xét từ trình độ nào đó, chỉ cần Lê Văn Vân còn sống thì nhà họ Quách đang có một lá bài tẩy cuối cùng.


Ông nuốt nước miếng, nhìn Lê Văn Vân nói: “Cảm ơn cậu!”

Lê Văn Vân khẽ cười đáp: “Ông đừng khách sáo, buổi tối gặp lại, tôi đi trước.”

“Được.” Quách Khải Thụy nói.

Quách Muội cầm tách trà đứng bên đó, Lê Văn Vân không nhận lấy mà chỉ hờ hững nhìn hai bố con nhà đó, rồi nói: “Hai người đừng có tiết lộ chuyện của tôi ra bên ngoài, bằng không mọi thứ coi như xóa bỏ.”


“Chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi hiểu rồi.” Hai người vội gật đầu lia lịa.

Lê Văn Vân lại chào hỏi Quách Khải Thụy và Quách Vĩ Thịnh, rồi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phong Vân.

Sau khi đi ra bên ngoài, anh bỗng nhíu chặt mày.

Bây giờ, trong bảy mảnh xương rồng mà anh biết thì anh đã hấp thụ một mảnh của nhà họ Hoàng, tối nay anh cũng có thể lấy được mảnh ở nhà họ Quách, nhưng năm mảnh còn lại thì hơi rắc rối.

Bên Minh Sùng thì cần anh phải xách đầu của Lý Đông Dã mới được.

Nhưng Lý Đông Dã quanh năm ở luôn trong nhà, gần như không ra khỏi cửa, hơn nữa Lê Văn Vân không biết thực lực cụ thể của lão già này, cũng như trong nhà họ Lý có bao nhiêu đỉnh cấp, dưới tình huống như vậy, nếu cưỡng ép xông vào nhà họ Lý để giết chết Lý Đông Dã không phải là hành động sáng suốt, đồng thời còn có thể gây ra động tĩnh rất lớn.

“Mình chỉ có thể đợi sau khi Thu Thu đến nơi rồi hẵng nói.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.

Thu Thu là tên thật của Lý Thu, từng là số bốn mươi ba của Người Gác Đêm, bây giờ đã lọt vào top hai mươi rồi.

Anh ta là người nhỏ tuổi nhất trong tiểu đội 11762, gia nhập vào Người Gác Đêm muộn hơn một năm so với Lê Văn Vân, anh ta cũng không phải là kỳ tài võ thuật hay thiên phú khác người gì đó, nhưng anh ta có tuyệt kỹ sống còn, đó là kỹ thuật bắn súng cực kỳ đáng sợ.

Anh ta là thần bắn tỉa của Người Gác Đêm.

Trên thực tế, ban đầu thiên phú luyện võ của Lý Thu thậm chí là không thể nào đi ra chiến trường chính, nhưng dựa vào kỹ thuật bắn súng này, lúc Lê Văn Vân chọn người để thành lập tiểu đội đã lựa chọn anh ta.

Trên thực tế, sau khi đạt tới đỉnh cấp, súng ống bình thường đối với kiểu người như Lê Văn Vân mà nói đã không còn nhiều tác dụng, nhưng Lý Thu thì khác, mặc dù ban đầu anh ta chỉ là số bốn mươi ba, nhưng nếu thật sự kéo một một ra đánh đơn thì Lê Văn Vân có thể hơi kiêng kỵ.

Nếu không phải giá trị vũ lực của anh ta quá yếu thì lúc đó Lý Thu cũng không xếp hạng thấp như thế.

Trước đây Phạm Nhược Tuyết từng nhắc đến, ba người bọn họ đều sẽ tới Yên Kinh tìm Lê Văn Vân, bên Người Gác Đêm cũng hy vọng Lê Văn Vân có thể huy động lại tiểu đội 11762.

Đợi anh ta tới nơi rồi, đến lúc đó việc đánh giết Lý Đông Dã mà không gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không phải là chuyện không thể.

"Không biết tới chừng nào ba người này mới tới, đến lúc đó nhất định phải chuốc bọn họ thật say mới được, à đúng rồi, còn lão già Cố Bạch kia nữa. Không biết bây giờ có còn háo sắc như lúc trước nữa không?” Lê Văn Vân nghĩ đến ba người, nhất thời khóe miệng không khỏi cong lên.

Mấy người này đều là anh em của anh, là người cùng vào sinh ra tử trên chiến trường.

Lúc Lê Văn Vân đang đứng đó suy nghĩ lung tung thì điện thoại của anh bỗng đổ chuông, anh cầm lên xem thì phát hiện ra là Long Nhã Lâm gọi tới.

Lê Văn Vân nghe máy rồi hỏi: “A lô, có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì thì không được phép gọi điện cho anh à?” Long Nhã Lâm khẽ hỏi.

1646627136548.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK