Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn bọn họ nghĩ đến đây quậy phá một chút, Lê Văn Vân lo lắng danh tiếng, mặc dù không lấy được cổ phần nhưng hẳn sẽ ký được hợp đồng, kết quả ngàn vạn lần không ngờ rằng Lê Văn Vân vốn dĩ không thèm nhiều lời với bọn họ!


Nói rồi, ánh mắt Lê Văn Vân từ từ dừng trên người Nguyễn Thị Lệ.


Cả người Nguyễn Thị Lệ nhịn không được hơi run lên, sau đó Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Cô cũng thu dọn đồ đạc đến chỗ khác làm đi, công ty chúng tôi không dám thuê cô!”





Vẻ mặt Nguyễn Thị Lệ biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch!


Nguyễn Thị Lệ sinh ra đã rất xinh đẹp, bình thường bởi vì vẻ bề ngoài mà cô ta rất kiêu ngạo đối với người bình thường.


Nhưng bất kể thế nào thì xuất thân của cô ta cũng bình thường, mặc dù muốn câu được rùa vàng nhưng sâu trong nội tâm lại hơi có vẻ bảo thủ!


Cô ta coi thường những người đàn ông bình thường, nhưng lại không câu được con nhà giàu.


Cô ta chỉ là một nhân viên văn phòng rất bình thường!



VietWriter



Ở Giang Thành, quy mô của công ty Thịnh Thế không được coi là công ty đứng đầu, nhưng cũng là một công ty có quy mô tương đối lớn, tài sản của công ty cũng không nhiều hơn một trăm triệu.


Điều kiện tại Thịnh Thế cũng khá tốt.


Kể từ khi Lê Văn Vân trở thành ông chủ, cô ta vẫn lo lắng mình bị sa thải, nhưng mấy ngày nay, Lê Văn Vân không hề nói đến việc đó.


Nghe thấy lời Lê Văn Vân nói, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thị Lệ lập tức tái đi, mất đi công việc này, cô ta sẽ khá khó khăn để tìm được công việc khác giống như thế này.


Nguyễn Thị Lệ cắn răng, sau đó cô ta cười lạnh một tiếng nói: “Lê Văn Vân, đừng tưởng rằng anh có được chút tiền là giỏi lắm, ai hiếm lạ gì công việc này của anh, đến lúc đó Cao Phái nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một công việc tốt hơn công việc này của anh gấp mười lần!”


Lê Văn Vân không trả lời cô ta, quay người bước ra khỏi phòng làm việc, trên hành lang, Ngô Thị Hương vẫn đang la hét.


“Lê Văn Vân, mày là thằng ăn cháo đá bát, mọi người hãy cẩn thận, ông chủ của công ty mấy người là một thằng ăn cháo đá bát!”


A


“Cậu ta và con gái tôi ly hôn, không cho nó một cắc bạc nào cả, chính chúng tôi là người đã cứu mạng cậu ta!”


“Cậu ta có tiền liền biến thành người xấu...”


Bị nhân viên bảo vệ kéo đi, nhưng miệng vẫn còn trống to.


Hai người Ngô Thị Hương và Ngô Dương trực tiếp bị kéo xuống, khi xuống tầng dưới đã có không ít người đi qua dừng lại.


Trần Vũ cũng ở trong đám đông, bị hét đến mức không thể nghe được nữa, nhảy ra ngoài mắng: “Bà không biết xấu hổ khi nói Lê Văn Vân là ăn cháo đá bát à? Lê Văn Vân đúng là được chồng bà cứu, chồng bà để cậu ấy cưới con gái bà, trước kia Lê Văn Vân bị thương nên mất trí nhớ, thậm chí cả mật khẩu của thẻ ngân hàng cũng không nhớ, nhưng để nuôi mẹ con các người, ba trăm sáu mươi lăm ngày hầu như cậu ấy không được nghỉ ngơi ngày nào, ra công trường đi làm nuôi các người, làm trâu làm ngựa cho mấy người suốt ba năm!”


“Nhưng mấy người thì sao? Con gái bà ngoại tình, ra ngoài dụ dỗ một thằng nhà giàu, sau đó lập tức đá Lê Văn Vân, căn nhà mà Lê Văn Vân cực khổ kiếm tiền cũng đứng tên mấy người, bà đuổi thẳng cậu ấy ra ngoài.” Trần Vũ tức giận mắng to: “Trên người cậu ấy không có một đồng tiền nào!”


“Bây giờ cậu ấy khôi phục trí nhớ, nhớ tới mình đã từng có rất tiền mới thu mua công ty này, sau đó mấy người tới cửa đòi tiền, thật không biết xấu hổ!” Trần Vũ trợn mắt nhìn bà ta!


Nhân viên bảo vệ dừng lại theo bản năng.


Người vây xem nghe đến đây, chân mày cũng nhíu lại.


“Những người trong gia đình này bị sao vậy?”


“Bà ta hình như là thím của Nguyễn Thị Lệ, trước đây tôi thấy Nguyễn Thị Lệ dẫn họ vào.”


“Nguyễn Thị Lệ? Người của bộ phận nhân sự? Cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, bởi vì hơi dễ nhìn, mà có quan hệ mập mờ với không ít người trong công ty, xem ra cả nhà bọn họ đều không phải người tốt lành gì?


Lê Văn Vân vừa vặn từ trên tầng đi xuống, Nguyễn Thị Lệ liền nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau anh, sắc mặt cô ta hơi thay đổi khi nghe thấy lời này.


Ngô Thị Hương nghe Trần Vũ nói như vậy, sắc mặt cũng khó nhìn, bà ta trợn mắt nhìn về phía Trần Vũ mà mắng: "Cậu là ai, cậu thì biết gì về chuyện nhà chúng tôi! Cần cậu đến nơi này lắm mồm sao."


"Tôi không nhìn nổi mấy người đấy! Thật không biết xấu hổ" Trần Vũ trợn mắt nhìn Ngô Thị Hương.


Đầu tiên sắc mặt của Ngô Thị Hương là khó coi, sau đó bà ta bắt đầu la hét ầm ĩ.


“Lôi ra đi!” Lê Văn Vân bước xuống, bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK