Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 325: Dạ Lai Hương
Chương 325: Dạ Lai Hương
"Tôi muốn một trăm triệu. Ở chỗ các ông cũng có ngân hàng, hơn nữa ngân hàng đều do ông điều hành, ông trực tiếp đưa thẻ cho tôi, bỏ vào trong đó một trăm triệu. Đến khi nào tôi rời đi thì sẽ đưa lại thẻ ngân hàng cho ông!"
Sau khi Lê Văn Vân nói xong, Hodges cười nói: "Lê Văn Vân, cậu nghĩ bây giờ cậu vẫn như năm năm trước sao?"
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
"Tiền, một xu cũng không có. Nếu muốn có tiền, các cậu đi ra ngoài cướp cũng được, đi làm việc kiếm cũng tốt, đều không liên quan gì đến tôi cả." Hodges cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa, lúc này đây cậu muốn rời khỏi cũng không đơn giản như năm năm trước đâu!"
Lê Văn Vân cau mày, sau đó cười gằn nói: "Thật sao? Tôi cam đoan, ông vẫn sẽ giống như năm năm trước, cầu xin tôi rời đi!"
Hodges lắc ly rượu vang đỏ, rồi điềm nhiên nói: "Tiễn khách!"
Tiếp xúc giữa hai người rất đơn giản, giao tiếp cũng rất đơn giản!
Sau khi đi ra khỏi trang viên của Hodges, Lý Thu mắng mỏ: "Hodges này quá keo kiệt rồi, thế mà chẳng cho một xu nào. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Tiền từ bên ngoài không thể dùng ở đây được."

Chương 325: Dạ Lai Hương
"Còn có thể làm sao bây giờ nữa? Tìm một công việc trước đi." Lê Văn Vân mắng: "Trước khi chân khí của tôi khôi phục thì vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt. Chúng ta có không ít kẻ thù ở đây đấy."
Lý Thu gật đầu nói: "Tôi biết. Mụ nội nó, chúng ta thế mà phải đi làm, nghĩ đến là đau đầu."
“Dạ Lai Hương, là ở khu Tây nhỉ?” Lúc này, Cố Bạch đột nhiên nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Chúng ta trực tiếp qua đó đi!"
“Được!” Hai người bọn họ gật đầu.
Ba người lại lên đường, vừa đi Cố Bạch vừa giới thiệu: "Dạ Lai Hương này ở đây được coi như là tầm trung, một lần tiêu phí khoảng một ngàn lucca. Lại nói tiếp, tôi vẫn rất hoài niệm người đứng đầu bảng chỗ bọn họ. Cô gái tên Trần Hương không biết năm năm nay sống có tốt không nữa!"
Lê Văn Vân và Lý Thu không nói nên lời.
Anh chàng này, thật đúng là tên háo sắc, nhà thám hiểm có tiếng của Người Gác Đêm!
“Anh tìm được đường là được!” Lê Văn Vân nói không nên lời.

Chương 325: Dạ Lai Hương
“Anh tìm được đường là được!” Lê Văn Vân nói không nên lời.
Ngay sau đó, Cố Bạch vừa đi vừa giới thiệu cho bọn họ về nơi đó, đồng thời cuối cùng thở dài nói: "Mẹ nó, hiện tại không có tiền rồi, muốn đi nơi này chơi một chút cũng khó khăn rồi nha."
Lại đi thêm một tiếng đồng hồ nữa! Trên đường đi coi như suôn sẻ, không có ai đến quấy rầy bọn họ.
Không lâu sau họ đến cửa Dạ Lai Hương.
Không giống như những nơi như Lâm Hải, Yên Kinh. Ở Yên Kinh và Lâm Hải, những nơi như vậy không được phép tồn tại.
Nhưng ở thành phố này, bọn họ có một bảng hiệu khổng lồ, thậm chí một số tủ kính. Tủ kính hướng mặt ra ngoài đường, bên trong tủ kính, có một số cô gái mặc quần áo mát mẻ đang đứng bên trong, thỉnh thoảng ném cái nhìn quyến rũ với một số người qua đường.
Bên trong có đủ loại phụ nữ với đủ màu da, đều có vóc dáng đẹp. Nhìn thấy đám Lê Văn Vân đang đi về phía bên này, bọn họ chủ động tạo một vài tư thế thu hút.
“Tôi không chịu được nữa rồi, tôi không chịu được nữa!” Nhìn thấy tất cả những thứ này, Cố Bạch không khỏi nuốt nước bọt nói.

Chương 325: Dạ Lai Hương
“Tôi không chịu được nữa rồi, tôi không chịu được nữa!” Nhìn thấy tất cả những thứ này, Cố Bạch không khỏi nuốt nước bọt nói.
“Chuyện chính quan trọng hơn!” Lý Thu đá anh ta một cước, mắng: “Chó đực như anh sớm muộn gì cũng chết trên người phụ nữ.”
Đi tới cửa, một má mì rất mau chóng đến đón: "Ai yo, ba vị à! Mời vào bên trong!"
Ba người Lê Văn Vân nhanh chóng được đưa vào Dạ Lai Hương. Bước vào trong rồi, má mì mới chú ý đến các ăn mặc của đám người Lê Văn Vân, cau mày nói: "Vừa mới đến khu Tội Ác à, có tiền không? Chỗ chúng tôi có ba mức giá, 388, 688, 988…”
Lê Văn Vân vẫy tay, ngăn bà ta tiếp tục nói. Anh nhìn thoáng qua bà má mì này rồi nói: "Chúng tôi đến đây để tìm người."
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân không phải đến đây chơi, lại còn là người mới, ánh mắt má mì chợt lạnh đi, bà ta bĩu môi nói: "Chỗ chúng tôi không có người cậu muốn tìm, đến từ đâu thì về từ đó đi!"
Cùng lúc đó, anh bắt đầu đánh giá người này. Một người phụ nữ trung niên, ngoài bốn mươi tuổi, có hơi béo rồi, nhưng có thể thấy nhận ra được nếu trẻ đi hai mươi tuổi, dáng người khôi phục lại một chút thì chắc hẳn bộ dạng cũng được.

Chương 325: Dạ Lai Hương
Cùng lúc đó, anh bắt đầu đánh giá người này. Một người phụ nữ trung niên, ngoài bốn mươi tuổi, có hơi béo rồi, nhưng có thể thấy nhận ra được nếu trẻ đi hai mươi tuổi, dáng người khôi phục lại một chút thì chắc hẳn bộ dạng cũng được.
“Ngày hôm qua, một người bạn của tôi được người của các người đưa đến đây.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Giao người cho tôi rồi tôi sẽ lập tức rời đi!"
“A!” Má mì kia ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vẫy tay với hai người đang ngồi ở quầy lễ tân.
Có thể kinh doanh một nơi như vậy ở thành phố này, vả lại đã mở rất nhiều năm, cho dù là quy mô vừa nhỏ, nhưng thế lực sau lưng bà ta ở nơi này hẳn là cũng không nhỏ.
“Hình như các cậu có nhầm lẫn gì thì phải?” Má mì ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ rồi châm lửa.
Ngay sau đó, trong mắt bà ta hiện lên một tia khinh thường, nhìn đám người Lê Văn Vân nói: "Nếu các cậu là nữ, muốn ở lại nơi này thì được thôi. Còn nếu là mấy thằng đàn ông thì tôi không có hứng thú. Nhắc nhở một lần cuối cùng, muốn cút đi đâu thì cút đi."
Trong lúc nói chuyện, ở quầy lễ tân và bên trong hành lang, có người nhanh chóng đến gần. Ba người Lê Văn Vân đã bị bao vây.
Lê Văn Vân nhướng mày, sau đó cười nói: "Giao người, tôi lập tức rời đi. Không nhìn thấy người, tôi sẽ không đi!"

Chương 325: Dạ Lai Hương
“Hình như các cậu không hiểu được nơi này là nơi như thế nào!” Người phụ nữ trung niên bày ra vẻ mặt khinh thường: “Để bọn họ hiểu đây là nơi nào!"
"Keng!"
Đúng lúc này, tiếng rút đao đột nhiên vang lên. Cố Bạch rút đao ra, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Ai động, người đó chết!"
Người phụ nữ trung niên khẽ cau mày, khóe miệng nhếch lên khinh thường, hỏi: "Chậc chậc, xem ra ở bên ngoài cũng là người đến từ thế giới ngầm. Nhưng ở đây, khác với những nơi khác đấy!"
Nói rồi, bà ta cũng không vội ra tay, mà chớp mắt đã nhìn về phía quầy lễ tân.
Quầy lễ tân nhanh chóng lấy ra một chiếc máy bộ đàm và nói: “Mau chóng lại đây, chỗ chúng tôi có người gây chuyện!”
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía ba người Lê Văn Vân nói: "Ba người các cậu mới tới, tôi vẫn khá là dễ nói chuyện. Tôi khuyên các cậu một câu, bây giờ mau cút đi. Đợi lát nữa đám người kia đến, nếu muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi. Người của chúng tôi đang ở sòng bạc bên cạnh."

Chương 325: Dạ Lai Hương
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía ba người Lê Văn Vân nói: "Ba người các cậu mới tới, tôi vẫn khá là dễ nói chuyện. Tôi khuyên các cậu một câu, bây giờ mau cút đi. Đợi lát nữa đám người kia đến, nếu muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi. Người của chúng tôi đang ở sòng bạc bên cạnh."
Lê Văn Vân hơi vặn cổ. Anh ngoẹo cổ nhìn người phụ nữ trung niên rồi nói: "Người không tới, tôi không đi được. Ồ, đúng rồi, tôi còn muốn biết là ai đưa cô ấy tới đây. Tôi cho các người thời gian năm phút, đưa cô gái ngày hôm qua vào trong tiệm của các người ra đây hết cho tôi. Nếu không... tôi sẽ đập tiệm của các người!"
Người phụ nữ trung niên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt càng trở nên thêm khinh thường. Bà ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu có biết là ai đứng sau chúng tôi không? Phía sau chúng tôi chính là sư tử nhỏ của khu Tội Ác, Ngao Húc!"
Nghe đến cái tên đó, cả Cố Bạch và Lý Thu đều sững sờ một lúc, sau đó cả ba người đều nhìn nhau với vẻ mặt kì lạ.
Người phụ nữ trung niên thấy ba người bọn họ không có phản ứng gì khi nghe đến cái tên đó thì bà ta cười nhạo nói: "Hừ, người mới đúng là người mới. Một lát nữa các cậu sẽ biết cái tên này có ý nghĩa gì! Người như các cậu, tôi đã thấy nhiều lắm rồi. Vậy mà lại còn đòi người từ tôi, tôi thấy các cậu không muốn sống nữa rồi nhỉ!"

Chương 325: Dạ Lai Hương
“Tu tu tu…”
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên một thanh âm, đồng thời một giọng nói đầy trung khí gầm lên: "Mẹ nó, ai dám làm loạn ở địa bàn của bố!"
Nói rồi, một người với đầu tóc xù, mái tóc nhuộm vàng rực bước ra từ chỗ cửa. Cậu ta mặc một cái áo ba lỗ, trong tay cầm một cây mã tấu!
"Anh Húc, chính là ba người này tới đây gây chuyện. Bọn họ chắc hẳn là người mới tới, chạy đến chỗ chúng ta đòi người!" Một người vội vàng chỉ vào Lê Văn Vân nói.
“Mẹ nó, đến chỗ tao đòi người. Má, tao thấy tụi mày là không muốn sống nữa hả!” Ngao Húc đi về phía trước, sắc mặt khó coi: “Hôm nay vừa khéo không có việc gì, có thể chơi cho đã tay!"
Cậu ta mở đám đông ra, thấy được ba người Lê Văn Vân bị vây trong đám đông. Nháy mắt tiếp theo, thân thể cậu ta cứng đờ, đồng tử bất chợt co rút lại, nhìn ba người Lê Văn Vân một cách hết sức kinh hãi. Ngay sau đó, toàn thân cậu ta... cũng bắt đầu trở nên hơi run!
“Sao… sao… lại là các anh?” Cậu ta hoảng sợ thất thanh nói.
“Yo, sư tử nhỏ, bây giờ càng ngày càng oai phong nhỉ!” Vào lúc này, Cố Bạch cười toe toét hỏi.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Dạ Lai Hương, đây là một trong những nơi tiêu dùng trung cấp ở khu Tội Ác. Bởi vì còn sớm, lúc này không có quá nhiều người, ở quầy lễ tân có rất nhiều người đứng ở đó, nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều hoàn toàn dại ra.
Thủ lĩnh của bọn họ, sư tử nhỏ có tiếng ở khu Tội Ác... Ngao Húc, lúc này đối mặt với ba người mới tới, toàn thân đang run lên vì sợ!
“Yo, sư tử nhỏ, bây giờ càng ngày càng oai phong nhỉ!” Cố Bạch cười như không cười nói, sau đó đi tới trước mặt sư tử nhỏ, hơi giơ tay lên, vỗ hai cái vào mặt sư tử nhỏ!
Khi Cố Bạch vỗ hai cái này, cơ thể của Ngao Húc càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Bịch!"
Lúc này, cậu ta không thèm để tâm đến mặt mũi, trực tiếp "bịch" một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Anh… Anh… Anh Bạch.” Sư tử nhỏ nuốt nước bọt, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều sắp rơi cằm xuống đất.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Bên cạnh, tất cả mọi người đều sắp rơi cằm xuống đất.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ trung niên ngồi trên sô pha cũng trợn mắt há mồm ngồi đó, động tác của bà ta hoàn toàn bị cố định, điếu thuốc trên tay cũng không hút, điếu thuốc tự động cháy hết, tro bụi rơi trên thảm trên sàn.
Ngao Húc đưa mắt nhìn về phía Lê Văn Vân, thấy ánh mắt Lê Văn Vân trầm như nước, trái tim Ngao Húc chìm xuống, chìm xuống đáy vực!
“Cố Bạch, đừng hù chết sư tử nhỏ chứ.” Lý Thu lúc này mới mở miệng nói: “Sư tử nhỏ, những người không liên quan, bảo bọn họ cút đi hết, gọi người quản lý chuyện của Dạ Lai Hương lên đây.”
Ngao Húc không dám do dự. Cậu ta nói nhanh: "Mọi người lui ra!"
"Sư tử..." Vài người bày ra sắc mặt có chút rối rắm, dường như rất có nghĩa khí!
“Nếu không muốn chết thì cút ngay khỏi đây.” Ngao Húc mắng!
Những người đó vẫn có hơi không muốn nhúc nhích. Nhìn cách ăn mặc của đám người Lê Văn Vân là biết chỉ là người mới đến. Bọn họ không thể hiểu tại sao Ngao Húc lại e ngại mấy người mới đến này như vậy.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Nhưng sau khi nghe được Ngao Húc nói như vậy, những người khác cũng không dám ở lại, tất cả đều lui xuống phía dưới. Cuối cùng ở quầy lễ tân chỉ còn lại người phụ nữ trung niên, Ngao Húc, ba người Lê Văn Vân.
Ngao Húc lúc này mới nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Vân… Vân..."
Nếu đối mặt với Cố Bạch, cậu ta vẫn có thể nói rõ ràng, nhưng khi đối mặt với Lê Văn Vân, cậu ta nói cũng chẳng thể nói rõ nữa rồi. Có trời mới biết năm năm trước Lê Văn Vân đã làm gì với cậu ta!
Lê Văn Vân thản nhiên nhìn cậu ta, nói: "Mục đích tôi đến đây rất đơn giản. Em họ tôi bị người của các cậu lừa đến đây. Bây giờ, kêu những cô gái mà các người đã đem đến đây ngày hôm qua ra đây cho tôi. Tôi biết nó ở chỗ này, nếu người không tới, hậu quả cậu biết rồi đấy."
Thân thể Ngao Húc run lên, lại gật đầu lia lịa. Sau đó, cậu ta nhìn về phía người phụ nữ trung niên mà hét lên: "Bà không hiểu tiếng người à? Mau chóng đi gọi người ra đây!"
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức toàn thân đều run lên. Bà ta biết lần này thật sự đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa... còn là chuyện lớn nữa.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức toàn thân đều run lên. Bà ta biết lần này thật sự đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa... còn là chuyện lớn nữa.
Lừa người mới đến những nơi như vậy, bà ta thực hiện rất thường xuyên. Thậm chí hầu hết những nơi như vậy đều chọn cách làm như thế, vì người mới đến không có căn cơ.
Bọn họ đã đưa người mới đến nơi này quá nhiều lần, sau đó cũng bị người ta tìm tới cửa, nhưng bằng nắm đấm, bọn họ đều có thể đánh cho người ta trở về.
Nhưng lần này thì khác, lần này người ta bắt đến tận nơi này, mà đối mặt với những người mới đến này, bọn họ chỉ biết phục tùng.
Người phụ nữ trung niên biết e rằng... bản thân mình tiêu đời rồi!
“Đưa tôi đến đó!” Lê Văn Vân lo lắng người phụ nữ trung niên này sẽ chạy trốn hay làm ra chuyện gì đó nên nhàn nhạt nói.
Nói xong, anh nhìn người phụ nữ trung niên và nói với giọng điệu âm trầm lạnh lẽo: "Tốt hơn hết bà nên cầu nguyện cô gái này không bị thương tổn gì đi."
Anh cũng không nói câu kế tiếp, nhưng người phụ nữ trung niên biết rõ câu kế tiếp rốt cuộc có ý gì.
Bà ta có hơi thấp thỏm.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Ở phía sau, Ngao Húc nhanh chóng nói: "Anh Vân, bình thường kỳ thật em luôn ngàn dặn vạn dặn bảo bọn họ đừng làm chuyện như thế này. Ở một nơi như khu Tội Ác, thật ra có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động đến với bọn em để sinh tồn. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến em."
Cậu ta muốn trốn tránh một chút trách nhiệm, nhưng Lê Văn Vân chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, không nói gì!
Bọn họ được người phụ nữ này dẫn đường, đi xuống từ tầng hai, sau đó đi qua một hành lang bên trong và đi vào một sân sau.
Người phụ nữ trung niên bước đến trước cửa một căn phòng, bà ta nuốt nước bọt nói: "Ở... ở... ở đây!"
“Canh chừng bà ta!” Lê Văn Vân nói với Cố Bạch.
Sau đó, anh đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cửa được mở ra, Lê Văn Vân liền bị một mùi hôi thối khó tả ập vào mặt.
Căn phòng là một phòng chứa đồ, bên trong chồng chất không ít thứ và nhiều loại đồng phục. Mà ở trong phòng, một người đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối bù một chút, quần áo lấm lem vết máu.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Mùi hôi là phát ra từ người cô ấy. Trên đùi cô ấy bị trói lấy bằng còng chân, còn chân ma sát rách cả da, trên chân máu tươi đầm đìa!
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô gái này đúng là Liễu Ngọc!
Cô ấy dường như cũng cảm giác được có người đi vào, liền lặng lẽ ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi vẫn là vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy có người tới cửa, hai tay cô ấy nâng lên che chắn thân mình, không ngừng cuộn mình vào phía bên trong, khàn giọng nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
Trong giọng nói mang theo nức nở và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lê Văn Vân gần như tan nát.
Liễu Ngọc là em họ của anh. Cô bé này từ nhỏ đã đi theo sau anh cho đến lớn, tuy sau này có chút hiểu lầm nhưng anh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Liễu Ngọc như em gái.
Tất cả những gì Liễu Ngọc đang trải qua bây giờ đều là do bản thân anh nên mới có thể như thế.
Lúc này, thân thể anh cũng khẽ run lên. Anh không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn hai người phía sau. Anh cởi áo khoác của mình rồi bước vào trong phòng!

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân, trái tim của người phụ nữ trung niên và Ngao Húc đập dữ dội.
"Xong rồi!"
Hai người cùng lúc nghĩ.
Ngao Húc không dám nhúc nhích, còn người phụ nữ trung niên kia đã muốn chạy ra ngoài!
“Bà chạy đi đâu!” Cố Bạch túm lấy bà ta và ném qua vai, hung ác đập người phụ nữ trung niên xuống đất.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc nhìn thấy có người tới gần thì sợ tới mức gần như phát điên.
"A!"
"Đừng tới đây, đừng tới đây!"
Cô ấy hét lên thất thanh.
Chỉ mới một đêm mà thôi, rốt cuộc ngày hôm qua cô ấy phải chịu tra tấn kiểu gì mà khiến tinh thần suy sụp đến như vậy.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
“Doãn Thi Đan! Demps!” Trong lòng Lê Văn Vân ngùn ngụt lửa giận!
Anh vội vàng quỳ xuống, cầm áo khoác lên người Liễu Ngọc, dịu dàng nói: "Liễu Ngọc, là anh! Là anh, Lê Văn Vân, anh tới cứu em đây. Em mở to mắt nhìn xem, là anh nè!"
Liễu Ngọc dường như nghe thấy tên của Lê Văn Vân, thân thể run rẩy của cô ấy hơi dừng lại. Sau đó Lê Văn Vân chải lại mái tóc rối bù cho cô ấy, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn về phía Lê Văn Vân, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lê Văn Vân!
Nước mắt trào ra.
"Anh trai! Anh trai!" Cô ấy hét lên khàn khàn, sau đó cả người lao về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vòng tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Không sao, không sao rồi, anh đưa em về nhà!"
“Chìa khóa!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói với bên ngoài.
Người phụ nữ trung niên bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, vội vàng nói: "Ở ngăn kéo bên cạnh cậu!"
Lê Văn Vân kéo ngăn kéo ra, tìm chìa khóa và cởi còng chân cho Liễu Ngọc.

Chương 326: Cuối cùng cũng gặp lại
Lúc này Liễu Ngọc đã ôm chặt lấy Lê Văn Vân. Dường như cô ấy lo lắng nếu buông lỏng tay thì Lê Văn Vân sẽ biến mất vậy.
Lê Văn Vân bế cô ấy lên, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Sau đó, anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Người phụ nữ này lừa em đến đây à?"
Liễu Ngọc liếc nhìn người đàn bà bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, nhẹ gật đầu.
“Em muốn khiến bà ta trả giá như thế nào?” Lê Văn Vân hỏi.
Liễu Ngọc sửng sốt một chút. Lúc này, người phụ nữ trung niên vội nói: "Người đẹp, ngày hôm qua là tôi cứu cô thoát khỏi tay hai người đàn ông đó. Cô nghĩ xem, nếu không nhờ tôi thì có lẽ cô còn thảm hại hơn thế nữa."
Liễu Ngọc nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào trong vòng tay của Lê Văn Vân nói: "Em... Em không biết!"
Lê Văn Vân nhướng mày, dùng khẩu hình nói với Cố Bạch: "Giết!"
Cố Bạch cười khà khà nói: "Đã hiểu!"
Cố Bạch cười khà khà nói: "Đã hiểu!"
“Tôi ở bên ngoài đợi các anh!” Lê Văn Vân ôm Liễu Ngọc, xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK