Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy bà nhắc tới hoa sen màu tím, Lê Văn Vân không kìm được ngẩng đầu lên, nhìn về phía đóa sen màu tím trên cánh tay bà Loan!
Nó đã được xăm từ nhiều năm trước, nhưng thoạt nhìn lại như mới tinh.
“Thời điểm Hồng Nguyệt bọn tôi thành lập đời thứ nhất, khi ấy chỉ có bảy người, mà bảy người bọn tôi lúc đó cũng mới chỉ đạt đỉnh cấp mà thôi.” Bà Loan nói tiếp: “Lúc ấy bọn tôi bí mật ở trong thành, thậm chí là thời điểm hiện tại, Người Gác Đêm rất giỏi, hay những tổ chức khác giỏi, nhưng thực tế họ còn không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, mà thời gian ngày thường, bọn tôi cũng không rảnh đi quản chuyện Hồng Nguyệt.”
Ánh mắt Lê Văn Vân khẽ động.
“Sau này, Hồng Nguyệt từ từ phát triển lên, chúng tôi sẽ cần chọn ra một người thủ lĩnh, nhưng vị thủ lĩnh này, phần lớn thời gian là lắng nghe ý kiến từ bảy người chúng tôi khi đó, đương nhiên, thời gian cứ thế trôi đi, bảy người chúng tôi bắt đầu không thể quản nổi mọi vấn đề.” Bà Loan bình tĩnh nói tiếp: “Sau đó, bọn họ biết chúng tôi đồng ý thần phục, hơn nữa còn đồng ý phối hợp với bọn họ, họ đã chủ động liên hệ trước với bọn tôi!”


Nói đến đây, bà nhìn Lê Văn Vân tiếp tục: “Cậu và bọn họ đã từng giao chiến qua với nhau, đặc biệt là trận trên Hỉ Lãng, nhưng mà Lê Văn Vân, tôi nói cho cậu biết, chiến tranh chân chính thật sự tàn khốc hơn như vậy rất nhiều, thứ mà giờ cậu nhìn thấy chỉ là một góc nổi của tảng băng trôi mà thôi. Lúc trước khi chúng tôi thành lập Hồng Nguyệt, ngay từ đầu thứ chúng tôi lựa chọn săm là hình đóa sen đỏ, nhưng họ lại nói với chúng tôi, màu tím là quyền hạn tối cao, sau đó bảy người chúng tôi mới quyết định thay đổi màu sắc!”
Nghe đến đây, nét mặt Lê Văn Vân hơi trầm xuống!
“Ý của bà là, màu sắc bọn họ và màu sắc Hồng Nguyệt các người là giống nhau sao?” Lê Văn Vân hỏi.
Bà Loan khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, cho tới tận hôm nay vẫn chưa xuất hiện trên kim sắc còn gì, đúng không? Vậy nên cậu hẳn đã biết, trình độ bọn họ khủng bố tới dạng gì rồi, sở dĩ Hồng Nguyệt làm tất thảy, thực chất vẫn là thần phục, nhưng cũng chỉ là bất đồng quan điểm lý lẽ mà thôi, chúng tôi thần phục cũng là vì giữ lại mồi lửa.”
Nói xong, bà ta ngẩng đầu, tiếp tục: “Chúng tôi đang tìm kiếm người có thiên phú, chúng tôi thần phục là nhất thời, chúng tôi muốn phát triển thế lực của bản thân, nhưng châm ngôn của chúng tôi trước nay chưa từng thay đổi, trước tiên thần phục để phát triển, chờ thời cơ tới, chúng tôi lại phản công!”


Nói đến đây, bà ta quay sang nhìn Lê Văn Vân tiếp tục: “Suy nghĩ của Người Gác Đêm là đối kháng trực tiếp, thế giới này, người có cốt khí cũng đa số, cho nên Người Gác Đêm mới phát triển lớn mạnh nhanh chóng, mà chúng tôi có quan điểm thần phục, đi tới trước mặt Người Gác Đêm, bọn họ chèn ép chúng tôi rất gắt gao.”
“Chèn ép?” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Các người từ từ biến thành một tổ chức sát thủ, tự mình làm mấy chuyện dơ bẩn, còn trách chúng tôi được sao?”
“Cho nên,” Bà Loan nói: “Ban đầu đám bảy người mà chúng tôi mới thành lập kia, quan điểm có chút bất đồng, có người vì muốn phát triển thế lực mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn được quyền với Hồng Nguyệt, dần dần tôi cũng mặc kệ mọi chuyện, nhưng mà suốt bao nhiêu năm trôi qua, người có thiên phú thật sự đang thiếu dần thiếu mòn.”
Nói tới đây, bà ta nhìn Lê Văn Vân, tiếp tục: “Cho nên, tôi muốn cậu gia nhập, không phải Hồng Nguyệt ở hiện tại mà là Hồng Nguyệt ở thời điểm bắt đầu, giả bộ thần phục, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì phản công, cậu có thiên phú như vậy mà.”
Nghe đến đây, Lê Văn Vân vẫy vẫy tay nói: “Hiện giờ cũng đã nói xong rồi, tôi đây sẽ nói rõ cho bà biết, không có chuyện đó đâu!”


“Kẻ nào đồng ý thần phục thì thần phục, nhưng người đó chắc chắn không phải tôi.” Lê Văn Vân nói với vẻ hờ hững: “Sau này, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người sợ hãi quỳ xuống khi đối mặt với bọn họ, nhưng người này mãi mãi không phải là tôi.”
Dứt lời, anh nhìn bà Loan nói: “Quỳ lâu rồi, sẽ thành thói quen!”
Bà Loan nghe thấy lời này, cơ thể có phần hơi run rẩy, hỏi một câu: “Nếu giờ tôi nói với cậu, cậu không gia nhập, tôi sẽ không để hai cô gái kia rời đi thì sao?”
Lê Văn Vân nghe thấy lời này, hàng lông mày khẽ cau lại, nói: “Bà thử xem?”
“Nhóc con, tôi thừa nhận cậu là siêu cấp, thiên phú lợi hại, nhưng trên siêu cấp cũng có phân chia cấp bậc đấy.” Bà Loan khẽ lắc đầu nói: “Không phải toàn bộ Thiên Bảng đều là siêu cấp…”
“Có quen biết Phó Vũ không?” Lê Văn Vân hỏi: “Bà và Phó Vũ, ai mạnh hơn?”
Bà Loan nhăn mày lại nói: “Ông ta là người mạnh nhất trong số thế hệ đời thứ nhất được chiêu mộ bởi bảy người sáng lập Hồng Nguyệt bọn tôi.”


“Ông ta bị tôi giết rồi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Bị tôi chém chết lúc ở khu Tội Ác.”
Sắc mặt bà Loan hơi thay đổi, sau đó bà ta cười khẩy một tiếng, nói: “Tuy bà lão này già rồi, nhưng dù sao cũng là một trong bảy người sáng lập Hồng Nguyệt, vẫn mạnh hơn ông ta đôi chút đấy.”
“Ồ, khi đó người sát cánh cùng Phó Vũ đối phó với tôi còn có Giản Hưng, Ellen Hibbert và Lục Khiêm. Ngoài Giản Hưng bị tôi bắt quay trở lại Người Gác Đêm ra, thì toàn bộ ba người còn lại đều bị tôi chém chết.” Lê Văn Vân cười nói.
Hồng Mai Quế nghe xong ngây ngẩn cả người.
Bà Loan cười khẩy nói: “Nhóc con, cậu mới gia nhập siêu cấp bao lâu, dám một đấu bốn ư? Hơn nữa lại còn là người đứng giữa Thiên Bảng, khoác lác quá rồi!”
“Không tin thì tùy!” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Bà tìm tôi tới nói chuyện, giờ tôi đã nghe bà nói xong rồi, giờ có thể nói cho tôi biết chưa, bọn họ đang ở đâu?”
Bên cạnh, Hồng Mai Quế nhăn mày lại nói: “Bà bà, e là anh ta đang nói thật đấy. Chưa kể, giờ Bùi Nghênh Tùng thật sự đang nằm trong tay anh ta.”


Bà Loan thở ra một hơi, nói: “Thôi được rồi, có điều, Lê Văn Vân, cậu thật sự không thử suy xét một chút xem sao? Sở dĩ Demps hợp tác với Hồng Nguyệt, cũng là…”
“Đừng nói nhảm, Hồng Nguyệt các người gây ra bao chuyện không có tính người, ngần ấy năm trôi qua, bao nhiêu gia đình vì các người mà bị chia cắt đôi ngả, trong mắt tôi, các người chính là tà ác! Và cái tà ác này cần phải bị diệt trừ, mặc dù Hồng Nguyệt có trở lại thành bộ dạng như lúc ban đầu mà bà đã nói, thì tôi cũng không gia nhập, tôi không thích phải quỳ xuống phục tùng.” Lê Văn Vân nói: “Đấy là còn chưa kể đến, hiện giờ các người đã biến thành bộ dạng thế này!”
Lê Văn Vân hờ hững nói: “Còn nữa, Demps, cũng không sống yên ổn được mấy ngày nữa đâu!”
Dứt lời, anh có hơi mất kiên nhẫn, nói: “Được rồi, tôi không có thời gian ở đây nói thêm với các người, thả người đi!”
Anh nhìn về phía Hồng Mai Quế, ánh mắt có phần lạnh băng.
Hồng Mai Quế thở dài một hơi, nói: “Bà bà, thả người đi!”
Bà Loan thở dài một hơi, dường như đã nghĩ thông suốt gì đó, sau đó lại hơi mỉm cười nói: “Làm đi, những gì tôi cần nói cũng đã nói hết rồi, vẫn là câu nói kia thôi, Lê Văn Vân, tôi vẫn xem trọng cậu như trước, cảm thấy cậu có hy vọng, chiến tranh đang rất gần, đợi đến khi chiến tranh bùng nổ, thời điểm cậu nhận ra chống cự không nổi nữa, hãy tới tìm tôi, tôi sẽ bảo toàn một mạng cho cậu…”


“Không có ngày đó đâu, thời điểm tôi thật sự không chống cự được, tôi sẽ chết trên chiến trường thôi.” Lê Văn Vân xua tay.
Bà Loan thở dài một hơi, sau đó đứng dậy nói: “Mai Quế, dẫn cậu ta đi đón người đi!”
Hồng Mai Quế đứng lên, cô ta đi tới trước mặt Lê Văn Vân, chủ động nắm lấy tay Lê Văn Vân nói: “Mau đi thôi, tôi đưa anh đi gặp hai cô tình nhân nhỏ!”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi cong cong, anh đứng dậy, sau đó lại nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn bà Loan hỏi: “Bà nói người sáng lập ra Hồng Nguyệt các người có tổng cộng bảy người, giờ còn mấy người sống sót?”
Bà Loan lắc đầu nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, đã rất lâu rồi tôi không liên lạc lại với những người bạn già đó. Cũng chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện ở Hồng Nguyệt một lần, có khi đã chết hết chỉ còn lại mình tôi, hoặc tất cả đều sống, ai biết được?”
Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng, sau đó anh cũng không nhiều lời dò hỏi thêm nữa.
Anh và Hồng Mai Quế cùng rời khỏi căn nhà, sau đó anh nhíu mày hỏi: “Hai người bọn họ hiện đang ở đâu?”


“Vẫn ở trong khu nhà nhỏ này thôi, chỉ là ở trong căn nhà khác!” Hồng Mai Quế nói: “Có điều này phải hỏi lại, anh thật sự khống chế được Bùi Nghênh Tùng à?”
Lê Văn Vân khẽ gật đầu, sau đó vừa đi về nơi cần đến, vừa nói: “Còn chuyện này, thật ra tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô.”
“Anh nói đi!” Hồng Mai Quế dò hỏi.
“Cô tìm tôi hợp tác, rốt cuộc là có mục đích gì?” Lê Văn Vân bình tĩnh mở miệng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK