Lâm Mậu Thời đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó ông ta sờ sờ râu của mình, cười nhạo một tiếng, nhìn Lê Văn Vân nói: "Nhóc con, chẳng lẽ mày vẫn chưa hiểu được à. Ông đây là bố của là Lâm Nhã, mày muốn cưới Lâm Nhã vào cửa thì còn phải được ông đây đồng ý mới được."
"Ông đừng có ở trong này mà một tiếng "ông đây", hai tiếng "ông đây" với tôi." Lê Văn Vân nhìn ông ta nói: "Ông là người như thế, không xứng là người làm cha. Mau chóng cút đi, nếu không tôi cũng không quan tâm gì hết!"
"Mày có thể thế nào?" Lâm Mậu Thời nói: "Ông đây ở trong nhà con gái mình mà còn cần mày đồng ý ư?"
Ông ta nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ lưu manh.
Tất nhiên, dựa theo biểu hiện trước đó của ông ta, bản thân ông ta xác thật chính là một kẻ lưu manh.
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Lâm Nhã, sau đó xoay người. Nếu đối phương có yêu cầu này, vậy anh phải thỏa mãn một chút mới được.
Anh đi tới bên cạnh Lâm Mậu Thời, sau đó nắm lấy cánh tay Lâm Mậu Thời.
"Mày muốn làm gì, buông ra cho tao!" Lâm Mậu Thời hét lên.
Ngay từ đầu ông ta muốn phản kháng, nhưng đi cùng với việc ông ta dùng sức, Lê Văn Vân cũng bắt đầu phát lực.
Cơn đau dữ dội trên cổ tay Lâm Mậu Thời truyền vào gáy ông ta. Cả người ông ta như sắp điên lên. Ông ta cảm giác xương cốt của mình như sắp bị nghiền nát vậy.
"Buông tay, buông tay!" Ông ta gào thét lớn tiếng.
"Cút!" Lê Văn Vân hừ lạnh một tiếng, thuận tay ném ông ta ra ngoài.
Cả người ông ta loạng choạng, nghiêng ngả lảo đảo mà lăn ra ngoài cửa, mông ngã phịch xuống đất.
"Aaa!" Ông ta rống lên một tiếng, giận dữ lao lên.
Ngay lúc này, Lê Văn Vân bước ra từng bước, đi tới chỗ cửa, đội con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Lâm Mậu Thời ôm cổ tay của mình, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Lê Văn Vân. Ông ta có hơi hoảng, chạy mấy bước dọc theo cầu thang, sau đó cười khẩy nói: "Nhóc con, được lắm. Mày tên là Lê Văn Vân đúng không, ông đây nhớ kỹ mày rồi. Mày đừng hòng có được Lâm Nhã, muốn có được Lâm Nhã, mẹ nó mày không lấy ra được một ngàn vạn thì không có cửa đâu!"
Nói xong, dường như lại sợ Lê Văn Vấn động thủ, ông ta chạy từ trên lầu xuống như bỏ trốn.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đã chạy đi xa, Lê Văn Vân mới quay đầu lại, nhìn vào trong phòng.
"Mẹ, không sao rồi, không sao rồi." Lúc này Lâm Nhã đang an ủi người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên đỏ mắt. Bà nhìn Lê Văn Vân nói: "Chàng trai... Cảm ơn cậu."
"Không có gì!" Lê Văn Vân mỉm cười nói: "DÌ, dì mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!"
Anh hỗ trợ đỡ người phụ nữ trung niên vào trong phòng ngủ. Chờ sau khi bà ngồi xuống, Lâm Nhã lấy cho bà một ly nước: "Mẹ, mẹ ngồi nghỉ một lát trước nhé, con với bạn con ra ngoài tán gẫu một chút!"
Nói rồi, cô ấy nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đi theo cô ấy đến cửa, lúc này Lâm Nhã mới cười khổ một tiếng: "Xin lỗi, để anh chê cười rồi."
Lê Văn Vận cau mày nói: "Bố mẹ cô đây là..."
Vừa nghe nhắc tới, Lâm Nhã thở dài một hơi: "Mẹ đã ly hôn với người đàn ông đó từ khi tôi còn rất nhỏ rồi. Bởi vì sau khi mẹ sinh tôi thì không thể mang thai được nữa. Sau đó, tôi được phán quyết cho người đàn ông kia nuôi, nhưng người phụ nữ mà người đàn ông đó tái hôn đã sinh cho ông ta một đứa con trai. Sau đó, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến tôi, tôi không chịu nổi nên lặng lẽ chạy đến tìm mẹ tôi. Từ đó, tôi vẫn luôn sinh sống cùng với mẹ tôi! Mẹ tôi đã nuôi nấng tôi khôn lớn."