Anh Hứa tức giận nói: "Anh dám!"
“Anh Hứa, quên đi!” Tần Tuyết Nhi nói: “Lê Văn Vân, anh giỏi lắm, không phải là dựa vào việc mình giúp Lôi Bân một việc lớn sao? Anh nên hi vọng Lôi Bân sẽ giúp anh cả đời này. Nếu không tôi nhất định sẽ không để yên cho anh. Chúng ta cùng chờ xem!"
Sau đó, cô ta hung hăng liếc nhìn Lê Văn Vân một cái, rồi quay người gọi đám người của mình rời khỏi phòng bệnh!
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới nhìn về phía Lưu Giai.
Lưu Giai kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân: "Anh là... phú nhị đại à?"
Lê Văn Vân cười nói: "Phú nhị đại cái gì chứ? Chỉ là tôi có quan hệ không tồi với chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ mà thôi. Bảo ông ta loại bỏ một diễn viên không phải là một vấn đề lớn. Hơn nữa loại người hai mặt như Tần Tuyết Nhi, thật sự khiến người ta buồn nôn. Cô vẫn nên ở bên cạnh con mình thật tốt, những chuyện khác nên đi tìm bảo hiểm, làm theo thủ tục pháp lý là được."
“Thật sự là cám ơn anh!” Lưu Giai cắn răng nhìn Lê Văn Vân. Sau đó, lấy điện thoại di động ra nói: "Vậy, chúng ta kết bạn đi!"
Lê Văn Vân cũng không từ chối, anh mở điện thoại ra thấy Trần Hi đã gửi cho anh không ít tin nhắn. Ngoài ra còn có mấy cuộc gọi bị nhỡ.
Sau khi kết bạn với Lưu Giai, anh chào tạm biệt Lưu Giai, bước ra khỏi bệnh viện. Sau đó anh gọi lại cho Trần Hi.
“Alo!” Rất nhanh, đầu dây bên kia đã kết nối được, Trần Hi ở đầu bên kia hỏi: “Anh đang làm gì vậy, sao không nhận điện thoại của tôi? Có phải là đang hẹn hò không?”
Lê Văn Vân vò đầu nói: "Không phải, trước đó tôi gặp chút chuyện không mở điện thoại. Có chuyện gì vậy?"
"Giai Kỳ sẽ rời khỏi đây, trở về Yến Kinh. Tối nay, tôi và bạn bè tổ chức bữa tiệc chia tay cho cô ấy. Cô ấy nói muốn mời anh cùng đến." Trần Hi nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, ở đâu?"
“Haidilao, chỗ chúng ta ăn lần trước.” Trần Hi nói: “Bây giờ tối, đến lúc đó chúng ta không gặp không về!”
“Ừm!” Lê Văn Vận cúp điện thoại, cong môi nói: “Yến Kinh cách Lâm Hải cũng không xa. Ngồi tàu cao tốc mấy giờ, đi máy bay hơn một giờ là đến, đám trẻ này cứ làm như sinh ly tử biệt không bằng."
Anh bắt taxi đến nhà hàng Haidilao ở gần đó, tìm một quán net gần đó chơi mấy ván game. Sau khi nhìn thời gian đã gần đến, anh mới ung dung từ từ đi về phía Haidilao!
Vừa bước vào, Lê Văn Vân đã nhìn thấy đám Trần Hi đang ngồi cách đó không xa.
Trên bàn có tám chín người ngồi, ngoại trừ Trần Hi và Vương Giai Kỳ ra, hầu hết cũng đều là phụ nữ. Hơn nữa đa phần đều khá xinh đẹp.
“Quả nhiên là sinh viên trường nghệ thuật nha!” Lê Văn Vân nói thầm trong long.
Ngoài ra, chỉ có một người đàn ông, anh ta mặc đồ trắng, trông rất đẹp trai, tà tiểu thịt tươi tiêu chuẩn.
Cả một bàn trai xinh gái đẹp này đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lâu lâu lại có người chạy tới xin người đàn ông chụp ảnh cùng.
Lê Văn Vân cũng cảm thấy anh ta có chút quen thuộc, có lẽ đã nhìn thấy trên phần mềm nào đó, đoán chừng anh ta giống như Trương Dục, là một người nổi tiếng trên mạng.
Lê Văn Vân chủ động tiến đến, Vương Giai Kỳ nhìn thấy Lê Văn Vân, mỉm cười nói: "Anh cũng chảnh đấy, sát giờ mới tới."
“Tôi sớm đã đến rồi, ở quán net bên cạnh chơi game một lúc.” Lê Văn Vân sờ mũi.
Những người khác tò mò liếc nhìn Lê Văn Vân, Trần Hi giới thiệu đơn giản về Lê Văn Vân, đồng thời cũng giới thiệu Lê Văn Vân cho những người khác. Nhưng Lê Văn Vân cũng không để ý lắm, dù sao sau này anh cũng sẽ không cùng xuất hiện với họ.
Vì lý do không quen thuộc với hầu hết mọi người nên Lê Văn Vân không nói nhiều. Anh chỉ ngồi đó ăn uống rồi lắng nghe họ trò chuyện. Đã quá lâu kể từ thời còn là sinh viên, Lê Văn Vân khó có thể chen vào chủ đề của họ.
Vương Giai Kỳ và Trần Hi thấy Lê Văn Vân không nói chuyện, vì quan tân đến Lê Văn Vân nên thỉnh thoảng họ sẽ nói vài câu với anh!
Bởi vì ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau có vẻ hơi thân mật, khiến người đàn ông ngồi đối diện Lê Văn Vân nhíu mày lại, trong mắt lóe lên vài tia lạnh lẽo.
Sau đó anh ta khui một chai rượu nói: "Người anh em, anh là người đến cuối cùng. Tôi thấy anh phải tự phạt ba chai mới được!"
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi động, nhìn về phía anh ta!