Lê Văn Vân khẽ vuốt mũi, ngước đầu lên liếc nhìn mấy người đó.
Phần lớn những người đó đều là người trung niên, nếu phải so sánh thì Hứa Giang là người là người trẻ nhất.
Đúng vậy, Hứa Giang cũng có mặt trong đám người đó, anh ta cười thâm hiểm rồi nhìn về phía Lê Văn Vân và nói: “Nhóc con, không ngờ đúng không?”
“Có chuyện gì sao?" Lê Văn Vân hỏi lại với vẻ mặt không cảm xúc.
“Đương nhiên là có chuyện rồi, hôm nay anh đã làm hỏng chuyện tốt của tôi ở nhà họ Hoàng, lại còn giành mất đao Lam Tinh trong cuộc đấu giá nữa.” Hứa Giang cười lạnh lùng một tiếng rồi nói:
“Anh nói xem, tôi nên tính món nợ này với anh sao đây hả?”
“Không biết anh định tính thế nào?” Lê Văn Vân cười tít mắt, nhìn anh ta và hỏi.
“Cũng tự tin lắm đấy.” Hứa Giang nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Đại khái tôi cũng có thể đoán ra được anh đến từ đầu, nhưng hôm nay anh đừng hòng rời khỏi...”
Anh ta vẫn chưa nói dứt câu thì Hoàng Thi Kỳ đã đột ngột ra tay. Mặc dù cô ta vẫn chưa bình phục hoàn toàn những lúc ra giá thì họ đã biết đám người này không phải là nhân vật lớn gì, nếu như là trùm thì sẽ không đến nỗi không trả được giá cao hơn một tỷ rồi.
Điều đó có nghĩa là dù cho trong số họ có người của Hồng Nguyệt thì chắc cũng chỉ là những nhân vật không quan trọng mà thôi.
Thân là Người Gác Đêm số hai, đương nhiên Hoàng Thi Kỳ cũng là một trong số những người đứng đầu của thế giới này, có thể cô ta không thể sánh vai với người ở đẳng cấp như Lê Văn Vân nhưng cô ta cũng không phải dạng mà bọn tôm tép có thể chống đỡ nổi.
Gần như chỉ trong vòng chưa đến mười giây thì tiếng rên la thảm thiết đã không ngừng vang lên, hết người này đến người khác lần lượt ngã xuống đất.
Chỉ còn lại mỗi mình Hứa Giang là đang đứng ở đó mà thôi.
Lúc này anh ta đã hơi ngây người ra, mặt anh ta đã bắt đầu nhễ nhại mồ hôi.
Anh ta từng luyện võ nên anh ta biết rất rõ lúc nãy khi Hoàng Thi Kỳ ra tay đã đáng sợ đến mức nào.
“Lúc nãy anh nói gì cơ? Tôi đừng mơ rời khỏi đâu hả?” Lê Văn Vân hỏi.
Nửa cầu sau đó của Hứa Giang đã nghẹn lại ở cổ bởi sự tấn công của Hoàng Thi Kỳ. Lúc này anh ta nhìn khuôn mặt cười như không cười đó của Lê Văn Vân thì không kiếm được mà phải nuốt nước bọt.
“Thầy của tôi là Hầu Diệu Trần, là bác sĩ nổi tiếng của Yến Kinh đấy.” Lúc này anh ta không kiềm được nên đã lên tiếng.
Anh ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Hoàng Thị Kỳ, hơn nữa đến bây giờ Lê Văn Vân vẫn còn chưa ra tay.
“Tôi mặc kệ thầy của anh là ai.” Lê Văn Vân cười khinh bỉ một tiếng.
“Giết sao?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
Hứa Giang nghe thấy Hoàng Thi Kỳ hỏi như thế thì té ngồi bệch ngay xuống đất.
Anh ta thật sự đã thấy run sợ, nếu như Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thật sự muốn giết anh ta thì anh ta biết mình hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
“Chuyện đó thì không cần đầu.” Lê Văn Vân vuốt nhẹ lên mũi rồi nói: “Ông cụ Hoàng cũng không nói là phải giết anh ta. Lúc chiều tôi thấy ông cụ Hoàng cũng kiêng nể thầy của anh. ta, không cho tôi ra tay, nhưng không ngờ cái tên nhóc này lại chủ động chạy đến sinh sự với chúng ta. Tôi cảm thấy nếu như không đánh cho anh ta một trận thì sẽ có lỗi với anh ta đấy. Để cho anh ta nằm viện vài tháng đi.”
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Tiếp ngay đó, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã đánh và đấm cho Hứa Giang một trận.
Hứa Giang không ngừng rên la, cuối cùng thì đau quá nên ngất đi.
Sau khi đánh cho anh ta một trận thì Lê Văn Vân vuốt nhẹ lên mũi rồi kiểm tra sơ người của mấy người còn lại. Chuyện khiến họ cảm thấy bất ngờ đó là họ đã không tìm thấy người nào có hình xăm của Hồng Nguyệt, điều này có nghĩa là mặc dù những người này là người của thế giới ngầm nhưng không phải là người của Hồng Nguyệt.
“Không ngờ lại không có thu hoạch gì.” Hoàng Thi Kỳ chau mày và nói.
Lê Văn Vân cũng thở dài một hơi rồi nói: “Cứ tìm như thế thì hơi phiền phức. Ngày mai tôi bảo Phạm Nhược Tuyết dắt tôi đến lãnh địa của Người Gác Đêm một chuyến thử.”
Hoàng Thị Kỳ gật đầu rồi nói: “Được, vậy chúng ta quay về trước đã.”
Lúc hai người họ về đến cổng nhà thì đã khoảng một giờ sáng.
Lê Văn Vân mở cổng ra, lúc họ vừa mới đi vào trong thì chân mày của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ hơi chau lại, Hoàng Thi Kỳ bất giác quay người bỏ chạy.
“Số 2, đã gặp nhau rồi mà còn chạy nữa à?” Một giọng nói dõng dạc từ trong nhà vang lên.
Cùng lúc đó, ở Giang Thành.
Đỗ Tịch Tịch từ từ kéo vali ra khỏi sân bay. Sự xuất hiện của cô đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở đó.
“Hứ, cái tên Lê Văn Vân đó lại chạy đến Yến Kinh mất rồi. Đột nhiên Hiểu Nguyệt nói có việc bận, phải đi vùng khác khảo sát. Bây giờ cũng chỉ còn có mình mình ở lại Giang Thành thôi, thật là vô vị mà.” Cô vừa lẩm bẩm vừa đi ra khỏi sân bay.
“Cô chủ!” Một người đàn ông trung niên đứng ở cổng ra vào, nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch bước ra thì vội vàng hét lớn lên.
Đỗ Tịch Tịch bước qua, đưa vali cho ông ta, sau đó hai người họ cùng đi đến bãi đỗ xe rồi lái xe về nhà.
“Đến chỗ của tổng giám đốc Giang hay là về nhà của cô ạ?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Giờ đã trễ quá rồi, về thẳng nhà tôi đi.” Đỗ Tịch Tịch nói.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Đỗ Tịch Tịch đã về đến trước cổng. Cô tạm biệt người đàn ông trung niên rồi mở cổng, kéo vali đi vào trong nhà.
Lúc vào đến tầng một của biệt thự thì cô bật đèn lên.
“Cạch.”
Chính vào lúc đó, cô cảm giác có một bóng người lướt qua trước mặt mình, sau đó cánh cửa phía sau lưng cô đã bị đóng lại. Tiếp ngay đó, bóng người đó lại thoáng qua trước mặt cô một lần nữa.
Lúc cô nhìn kỹ lại thì cô mới ngây người ra.
Một người đeo kính, tầm sáu mươi tuổi trở lại đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà cô, ông ta còn cầm một tách trà trên tay nữa.
Đứng bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày đóng và đeo khẩu trang.
“Các người là ai vậy hả?” Lúc này Đỗ Tịch Tịch cảm thấy hơi hoang mang, nhưng cô vẫn cố hết sức lấy bình tĩnh và nói.
Ông già đó khẽ mỉm cười, nâng tách trà lên uống một ngụm rồi nhìn sang Đỗ Tịch Tịch, cười tít mắt rồi nói: “Cô... Gọi tôi là chủ Bùi, Bùi Nghênh Tùng.”