Hiển nhiên, hai người thấy Liễu Ngọc tìm được công việc tốt như vậy thì cũng động lòng, hơi ngượng ngùng xin lỗi vì trước kia từng nói lời ác ý với đối phương. Sở dĩ bọn họ đến tìm Tào Kim làm muốn nhờ Tào Kim ra mặt nói giúp.
Lê Văn Vân âm thầm cười khổ!
Từ năm mười tám tuổi bị oan, gia nhập Người Gác Đêm, cho tới ba năm trước gặp chuyện không hay, anh cũng không quá lo lắng về chuyện tiền bạc.
Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ thành công, anh thường có thể lấy được một ít cổ phần của công ty, những cổ phần này trải rộng từ trong nước ra nước ngoài, trong Người Gác Đêm thậm chí còn có người chuyên môn xử lý giúp anh những cái này, Lê Văn Vân cũng không biết bản thân mình giàu đến mức nào.
Thế nhưng trong ba năm nay mất trí nhớ, anh mới thật sự cảm nhận được xã hội này tàn khốc đến mức độ nào!
Gió chiều nào theo chiều đấy, có tiền là có tất cả!
Liễu Ngọc thì thôi, nể tình ngày xưa có quan hệ tốt với nhau, ở bên ngoài, thái độ của cô ấy với Lê Văn Vân cũng coi như không tệ, Lê Văn Vân cho cô ấy một công việc gì đó thì cũng là chuyện bình thường đi!
VietWriter
Thế nhưng tt và Tào Duyệt. Dựa vào đâu?
Từ nhỏ quan hệ giữa bọn họ cũng bình thường thì không nói, sao hôm nay bọn họ lại hướng về người ngoài thế chứ?
Mặc dù lúc bị Tả Hạo vạch trần, bọn họ còn mặt dày nói mình không thể!
Lê Văn Vân không phải là thánh mẫu!
Nếu như không phải vì để ý đến tâm trạng của cha mẹ, thì anh đã bảo cha mẹ đừng lui tới với hạng người như Tào Duyệt làm gì cả.
Anh thở dài một hơi nói: “Cậu cả, không phải là cháu không muốn làm đâu, thế nhưng dù cháu và chủ tịch Lôi có quen biết đi nữa, thế nhưng mấy cái chuyện này bớt một chuyện coi như đỡ nợ chút ân tình, cháu vừa gọi điện cho ông ấy để xin việc cho Liễu Ngọc rồi, bây giờ lại nói chuyện đó nữa thì không tốt lắm!”
Trong ánh mắt Tào Trác Hào và Tào Duyệt lộ ra vẻ thất vọng, đồng thời còn kèm theo chút phẫn nộ!
Có lẽ trong lòng bọn họ, Lê Văn Vân giúp Liễu Ngọc mà không giúp bọn họ là rất quá đáng!
Diệp Cảnh An và Tào Vân ngồi hai bên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên. sự lo lắng, lo rằng Tào Kim sẽ âm thầm ghi thù.
Tào Kim thở dài một hơi: “Thế à, thôi được rồi.”
Buổi tối, bọn họ ở lại khách sạn để ăn cơm, ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, Diệp Cảnh An bèn nói: “Bây giờ giúp cũng đã xong hết rồi, mọi người đi xem căn nhà mà Lê Văn Vân tặng cho bà ngoại đi!”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật, anh cảm thấy câu chuyện phát triển theo hướng này là điều anh chưa từng nghĩ tới, anh lúng túng, vội ho một tiếng nói: “Bố mẹ, hai người đưa bà ngoại và cậu về trước đi, con có hẹn ăn khuya với bạn, đi trước ạ!”
Diệp Cảnh An gật đầu nói: “Vậy con nhớ chú ý an toàn!”
Tạm biệt bọn họ xong, Lê Văn Vân gọi xe rời đi.
Đương nhiên là anh chẳng hẹn ai đi ăn khuya cá,chỉ là anh cũng định tới chỗ Lê Hàng xem qua một cái, xem có thể nhận được chút may mắn nào không.
Nếu như Lôi Bân vẫn không khóa được vị trí của Lê Hàng, vậy thì Lê Văn Vân sẽ sử dụng đến lực lượng Người Gác Đêm.
Ngay sau khi Lê Văn Vân rời đi, nhóm người Lê Cảnh An cũng đi đón xe, tới khu biệt thự trên đường Bành Hồ Nam.
Số chín mươi chín đường Bành Hồ Nam!
Lúc hơn mười người dừng lại ở trước cửa, ai nấy đều ngẩn người ra. Nhìn căn biệt thực trước mặt mình, bọn họ gần như không thở nổi!
La Trinh Ngọc hơi run rẩy móc cái chìa khóa ra, sau đó nuốt nước miếng nói: “Cảnh An, con mở đi!”
Lê Cảnh An mở cửa căn hộ ra, lúc đi vào trong, toàn bộ đèn cảm ứng trong nhà đều sáng lên. Bước chân vào cửa, đập vào mắt là phòng khách rộng lớn được trang hoàng sang trọng, toàn bộ nội thất và bài trí trong căn biệt thự này cũng tương đối xa hoa!
Nhóm người Liễu Ngọc cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ bước chân vào một căn biệt thự.
Hơn nữa còn là một căn biệt thự rất sang trọng!
Lê Cảnh An nuốt nước bọt, sau đó khiếp sợ nói: “Cái chỗ này, cả căn biệt thự này căn bản không có giá hơn tỷ được!”