Ông ta biết Trác Nhất Minh là hạng người gì, cũng chưa từng có suy nghĩ này. Nhìn từ góc độ nào đấy mà nói thì mặc dù ông ta là lão đại đương nhiệm của Người Gác Đêm Hoa Hệ, nhưng người chân chính nắm quyền quyết định lại chính là Vương Hồng, người đang ngồi cạnh ông ta lúc này. Đối với bên kia, Trác Nhất Minh chỉ là một tín ngưỡng, bởi tính cách bên ngoài của ông ta hệt như một người đàn ông quê mùa thô kệch.
Ông ta tuân thủ nghiêm ngặt những phép tắc của Người Gác Đêm, chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, không cần đường lui!
Ông ta không cần bất cứ quyền lợi gì, đồng thời cũng biết, quyền lợi đó chẳng có chút tác dụng gì hết.
Cái nồi khiến Người Gác Đêm phát sinh nội loạn này, ông ta đội không nổi, cũng không dám đội.
Đến cái tuổi này rồi, ông ta chỉ nghĩ dùng hết sức lực của mình, chém ra một đao cuối cùng.
Sự quật khởi của Lê Văn Vân quá kinh khủng, khủng bố đến độ làm người ta sợ hãi. Còn phong cách hành sự của anh lại quá bừa bãi, dù là chấp hành nhiệm vụ hay là ngày thường đều y vậy!
Vậy nên trong cuộc họp lần này, Demps nói rằng chuyện cháu trai của mình từng bị hại khi ở Hoa Hệ có liên quan tới Lê Văn Vân, hơn nữa còn cung cấp cả bằng chứng. Nhưng dù chuyện này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng dưới tình huống e dè Lê Văn Vân, họ vẫn quyết định tống khứ Lê Văn Vân đi.
Trác Nhất Minh không nói gì, chỉ im lặng bỏ phiếu chống. Số người bỏ phiếu chống không ít, nhưng có rất nhiều người đứng ngoài quan sát, cũng có rất nhiều người gửi hy vọng lên người Demps, mong ông ta có thể chế trụ Người Gác Đêm Hoa Hệ, chính vì vậy mà Lê Văn Vân đã bị đưa ra đầu sóng ngọn gió.
Hai tội danh treo trên đầu, Demps cũng thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu đó là ban Huyết Sắc Lệnh cho Lê Văn Vân.
Huyết Sắc Lệnh!
Không chết không ngừng!
Ngay cả kẻ phản bội như Giản Hưng cũng không bị ban lệnh này!
"Kế tiếp phải làm sao bây giờ?" Long Ưng Đài hỏi.
Vương Hồng thở dài một hơi nói: "Thằng nhóc kia đang ở khu Tội Ác, một chốc một lát hẳn là không thoát ra được. Dạo gần đây tín hiệu phát ra ngày càng thường xuyên, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, đợi tới lúc chiến tranh bùng nổ, có lẽ họ sẽ phát hiện họ cần tới sức mạnh của thằng nhóc này, khi đó có thể…”
"Nếu tin tức này bị thằng nhóc kia biết được thì sao?" Long Ưng Đài hỏi: "Với cái tính không thể chấp nhận được khi bị người khác đổ oan như cậu ta, ông cảm thấy cậu ta sẽ còn quay về Người Gác Đêm nữa sao?"
Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh!
Trác Nhất Minh mắng: "Cậu ta dám không quay lại ư? Nếu không có ông đây, chỉ sợ bây giờ cậu ta vẫn còn ngồi xổm trong ngục đấy!"
"Kỳ thật điều tôi lo lắng không chỉ có thế này." Sau đó, Vương Hồng nói thêm: "Chúng ta e sợ Demps, e sợ nội loạn trong Người Gác Đêm, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì đúng là chúng ta có hơi bảo thủ thật. Mối quan hệ hợp tác giữa Demps và Hồng Nguyệt là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc chiến tranh bùng nổ, nếu ông ta trở mặt phản bội… hậu quả e sẽ rất khó lường."
"Vẫn là câu nói kia, không có chứng cớ." Ông ta thở dài thườn thượt.
Long Ưng Đài nghiến răng nghiến lợi nói: "Một người đạt được huy chương tinh diệu danh dự cao nhất của Người Gác Đêm mà lại nhận được huyết sắc lệnh, đúng là chuyện nực cười!"
...
Đồng thời, ở một nơi khác, trong phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, có một cô gái đang chăm chú vẽ tranh, người đó chính là Trần Hi!
Mái tóc ngắn ngủn, gương mặt bóng loáng, sáng sủa làm nổi bật đường nét thanh tú của người con gái, dù không trang điểm thì vẫn mỹ lệ như cũ.
Bên phía bàn làm việc, Vương Giai Kỳ đang ngồi xem xét văn kiện.
"Bao giờ thì em tan làm." Đúng lúc này, giọng nói của Long Nhã Lâm vang lên.
"Năm giờ rưỡi!" Vương Giai Kỳ đáp: "Chị Nhã Lâm đừng có sốt ruột!"
"Năm giờ rưỡi!" Vương Giai Kỳ đáp: "Chị Nhã Lâm đừng có sốt ruột!"
Long Nhã Lâm lầu bầu: "Cái người Lê Văn Vân này, từ sau khi rời khỏi Yên Kinh, chẳng biết đi tới đâu chấp hành nhiệm vụ mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, gửi tin nhắn cũng chẳng trả lời, đúng là một người đàn ông tồi!"
"Người đàn ông tồi?" Vương Giai Kỳ cười hì hì hỏi: "Sao thế chị Nhã Lâm, giữa chị và Lê Văn Vân xảy ra chuyện gì sao?"
Mặt mày Long Nhã Lâm đỏ lên, vội vàng chống chế: "Anh ta làm Trần Hi của chúng ta phải mong mỏi từng ngày, vầy còn chưa được xem là tồi sao? Có khi anh ta đang hú hí với người phụ nữ mới ở thành phố khác cũng nên."
"Phi phi phi!" Trần Hi vội vàng nói: "Đừng có lôi em vào chuyện này."
Bọn họ không để ý thấy rằng, bên ngoài cửa sổ phòng làm việc, trên con đường quốc lộ, có một bà cụ lượm ve chai vác theo chiếc bao bố đang đứng. Dù cách bọn họ tới mấy trăm mét, nhưng tầm mắt của bà ta lại nhìn thẳng về hướng phòng làm việc, hệt như có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ diễn ra trong căn phòng đó vậy!
"Bà cụ, bọn họ là bạn thân của Lê Văn Vân!"
Bên cạnh bà cụ là một cô gái mặc đầm đỏ, dung mạo đẹp đẽ vô ngần. Cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói.
Bên cạnh bà cụ là một cô gái mặc đầm đỏ, dung mạo đẹp đẽ vô ngần. Cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói.
Vì đang ở trên đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài nên Lê Văn Vân chẳng hay biết gì về những chuyện xảy ra ở Yên Kinh lúc này cả. Bấy giờ, anh đang cong mắt nhìn Thanh Mộc Tinh Tử đứng đối diện, trên môi là nụ cười mỉm chi.
Thanh Mộc Tinh Tử cắn môi nói: "Giết… nhưng ông ta là siêu cấp… tôi…”
"Có hứng thú hợp tác với tôi không?" Lê Văn Vân cười hì hì giơ tay ra trước mặt cô ta: “Hẳn là cô cũng đã thấy được, giữa tôi và Lục Khiêm có chút mâu thuẫn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đã định sẽ qua đó chém chết ông ta rồi. Đương nhiên, quanh ông ta nhất định có vài tên lâu la, đến lúc đó cô có thể giúp tôi chém chết mấy tên lâu la kia."
"Anh… sẽ ra tay với thánh chủ khu bắc ư?" Thanh Mộc Tinh Tử hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, thánh chủ khu tây tôi cũng đã giết rồi, hà cớ gì một thánh chủ khu bắc lại không giết được."
Thanh Mộc Tinh Tử ngạc nhiên, sau đó cắn răng, giơ tay ra bắt tay với Lê Văn Vân: "Được, để tôi cho anh số điện thoại, đến lúc đó tôi và anh đi cùng nhau."
Thanh Mộc Tinh Tử ngạc nhiên, sau đó cắn răng, giơ tay ra bắt tay với Lê Văn Vân: "Được, để tôi cho anh số điện thoại, đến lúc đó tôi và anh đi cùng nhau."
Sau khi nhớ kỹ số điện thoại, anh không tiếp tục chú ý tới nữa Thanh Mộc Tinh Tử, trận đấu của anh đã kết thúc, và anh cũng không có ý định tiếp tục ở lại.
Về phần năm khối xương rồng kia, có Hodges làm chứng, ngày mai dù Lục Khiêm không muốn cũng phải giao ra đây, khi đó, đám xương rồng đó chính thức trở thành vật trong túi Lê Văn Vân.
Mà bây giờ Lê Văn Vân có chuyện cần làm.
Vừa rồi Hodges đã tỏ rõ quan điểm, anh không có biện pháp trực tiếp ra tay. Nếu Hodges gia nhập vào trận doanh của Lục Khiêm, đối với Lê Văn Vân mà nói đó là cục diện vô cùng nguy hiểm.
Lục Khiêm ở ngay tại khu bắc, muốn tìm ông ta thật sự rất đơn giản!
Bây giờ anh muốn đi tìm Hodges để hỏi thăm tin tức về đám người Khương Vĩ.
Anh còn muốn tìm Hodges luận bàn vài chiêu, xem thử mình bây giờ đã có tư cách đi chém chết Demps chưa.
Demps là hạng ba Thiên Bảng, còn Hodges là hạng hai Thiên Bảng!
Nếu có thể thắng được Hodges, vậy tất nhiên Lê Văn Vân cũng có thể thắng được Demps, khi ấy, đó chính là ngày anh tới tìm Demps phục thù.
Anh định đi về phía hậu trường, lúc chuẩn bị băng ngang qua phía sau võ đài, anh chợt nghe thấy tiếng khóc. Anh quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nức nở, bất ngờ phát hiện Elimmy đang ngồi trên đất, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, lẳng lặng khóc nấc ở một góc.
Lê Văn Vân nhướng mày, bước tới, vỗ vai Elimmy, nói: "Sao vậy?"
Elimmy cảm thấy có người vỗ vai mình thì hốt hoảng ngẩng đầu, khi phát hiện người đó là Lê Văn Vân, cô ấy thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lau mắt mình, nói: "Không... Không có chuyện gì, tôi không ngờ, ngài… ngài lại là cao thủ siêu cấp, tôi..."
Sau khi biết Lê Văn Vân là siêu cấp, cô ấy dường như rất sợ hãi, cảm giác như thể giữa hai người bỗng nảy sinh khoảng cách.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: "Không cần khách khí như vậy, sao cô lại khóc? Vì thua hả?"
Nghe thấy Lê Văn Vân hỏi vậy, hốc mắt Elimmy bắt đầu đỏ lên, cô ấy cắn môi, như đang cố gắng kìm nén không để bản thân rơi lệ, nhưng nước mắt lại chẳng biết cố gắng mà chảy dài.
Cô ấy cắn răng, nhìn Lê Văn Vân, nói: "Anh... Anh có thể giúp tôi được không?”