Trên con du thuyền bên cạnh họ, Đao Ba cũng bước ra khỏi boong cùng một nhóm người, không ai trong số họ có vũ khí.
Bên ngoài khu Tội Ác, có rất ít nơi cho phép sử dụng vũ khí.
Đây là nơi sinh sống của những tên cướp biển, nếu mang quá nhiều vũ khí, ngược lại có thể gây ra một số xung đột.
Về phía Lê Văn Vân, thuyền trưởng du thuyền của họ là người đi đầu. Khi anh ta đi vào bờ, trên bờ có khá nhiều người, họ ăn mặc không quá ổn, da ngăm đen, hiển nhiên là phải dầm mưa dãi nắng lâu ngày.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên nhất là tất cả họ đều có súng treo trên ngực. Thuyền trưởng bước về phía trước và giao tiếp với những người ở đó bằng những lời mà Lê Văn Vân chưa từng nghe bao giờ.
Có rất nhiều người ở cảng, Lê Văn Vân đoán rằng có lẽ có trên trăm người!
Nhìn thấy đám hải tặc này, Liễu Ngọc có chút sợ hãi nói: "Em... vẫn không nên xuống thì hơn!"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy em về trước đi, cứ đợi ở trên tầng cao nhất, thành thật đi theo Trần Tiêu là được."
Trần Tiêu cũng không chọn xuống thăm thú. Anh ta không hề quan tâm đến những thứ này, chỉ muốn đến Europa càng sớm càng tốt và chém chết Demps để trả thù!
Những người trong cảng đang nhìn đám người Phạm Nhược Tuyết đứng trên boong một cách chẳng e dè gì.
Ngoại hình của Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thi Kỳ và Doãn Nhu có thể nói là đỉnh cao, hơn nữa tình trạng da của họ hoàn toàn không thể so sánh với những hải tặc thường xuyên dầm mưa dãi nắng ở cảng này!
Nhiều người còn trực tiếp huýt sáo.
Doãn Nhu thấy những người này đối xử với mình như vậy, phải biết ở khu Tội Ác không có người nào dám chọc ghẹo bà ta chút nào. Bà ta lạnh lùng hỏi: "Tôi có thể giết những người này không?"
Cố Bạch và những người khác sửng sốt, mặc dù những người này có đeo súng, nhưng hầu hết đều là người thường, làm sao có thể là đối thủ của Doãn Nhu.
Họ đang ở đây, nếu xung đột nổ ra, việc rời đi sẽ không dễ dàng nữa. Họ không muốn trì hoãn ở đây quá lâu, nơi đây chỉ là để tiếp tế, sau đó thuận tiện xuống tàu đi tham quan mà thôi.
Cố Bạch nhanh chóng nói: "Lão Doãn, đây là lỗi của bà mà. Bọn họ huýt sáo với bà, đây là bằng chứng cho thấy bà xinh đẹp. Ở bên ngoài, gái đẹp thường bị người khác gạ gẫm, còn add WeChat hay sao đó nữa. Vậy về sau mỗi lần bà đi ra ngoài chẳng phải sẽ giết hàng trăm người một ngày à?"
Những gì anh ta nói vốn không có gì sai, bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên rất vui khi nghe được!
Nhưng cách xưng hô của anh ta thực sự khiến đầu của Doãn Nhu nổi đầy vạch đen.
“Tôi nghĩ tôi cần phải đánh cậu một trận trước khi tôi động thủ với bọn họ.” Doãn Nhu đen mặt nói.
Thấy họ ồn ào, Lê Văn Vân cũng mỉm cười.
Trong những ngày qua, anh có thể thấy Doãn Nhu đang cố gắng hết sức để tích cực hòa nhập vào đội của họ, nhưng Trần Tiêu dường như rất ít nói.
Họ đứng đó đợi, chẳng mấy chốc thuyền trưởng đi tới nói: "Họ đồng ý rồi, chúng ta cùng đi xuống đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, cùng đoàn người bước lên đảo. Sau khi đặt chân trên mặt đất, Cố Bạch nheo mắt nói: "Thật thoải mái!"
Một vài người đàn ông vội vã chạy đến, họ vây quanh Phạm Nhược Tuyết, Doãn Nhu, Hoàng Thi Kỳ và Trương Vãn Hà, bô lô ba la nói gì đó.
Có một người lớn gan giơ tay sờ về phía Trương Vãn Hà.
Bị vây quanh bởi mấy người, mấy cô gái đã có chút buồn bực, thấy có người động thủ, ánh mắt Trương Vãn Hà chợt trở nên lạnh lẽo. Cô ấy trở tay bắt lấy, người đàn ông hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
"Rắc rắc..."
Nhìn thấy Trương Vãn Hà ra tay, khoảnh khắc tiếng hét vang lên, đám hải tặc giống như được tiêm máu gà, vài người trực tiếp giơ súng lên.
Lê Văn Vân cau mày.
Anh không muốn gây ra rắc rối, nhưng lại không ngăn nổi rắc rối chủ động đi tìm họ.
Anh lạnh lùng nhìn về phía người phụ trách của cảng.
Anh chàng này ngăm đen và cứng cáp, không hề ngăn cản, ngược lại còn vô cùng thích thú xem cảnh này, ánh mắt cũng đánh giá đám người Phạm Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
Vào lúc này, thuyền trưởng của du thuyền mấy người Lê Văn Vân cau mày, sau đó bước tới gần người đàn ông này nói gì đó.
Sau khi người kia nghe xong liền nhíu mày, tiếp đó xông vào đám người hét lớn!
Giây kế tiếp, đám người vây xung quanh Lê Văn Vân mới rút lui một cách miễn cưỡng.
“Anh đã nói gì với anh ta rồi?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
“Tôi nói với bọn họ, nếu các anh còn như vậy, tôi sẽ không mua chỗ của anh, chúng tôi sẽ đi đảo tiếp theo!” Thuyền trưởng nói: “Vì tiền, anh ta vẫn thỏa hiệp!"
Tiền, có rất ý nghĩa nhiều trong thế giới thực, có thể mua vũ khí, có thể mua thức ăn…
“Nhóm đồ tể này!” Trương Vãn Hà khịt mũi lạnh lùng ném người đàn ông trên mặt đất.
Lúc này, Lê Văn Vân và thuyền trưởng của họ nói: "Mọi người, đi với tôi!"
Họ đi theo người đàn ông da đen, cộng thêm người của Đao Ba, khoảng hơn trăm người, trực tiếp đi qua đám đông ở cảng, rồi đi về phía bên trong.
Đi được một đoạn, Hoàng Thi Kỳ đột nhiên vỗ vai Lê Văn Vân nói: "Nhìn qua đó đi!"
Lê Văn Vân nhìn về hướng Hoàng Thi Kỳ chỉ, sau đó hơi sững sờ. Theo hướng đó, bọn họ nhìn thấy một chiếc du thuyền hạng sang khác, lúc này trên boong du thuyền có mấy người cầm súng, mặc đồ cướp biển, mấy người ở trong trang phục hải tặc đang tuần tra qua lại.
"Đây là..." Lê Văn Vân cau mày nói: "Chẳng lẽ du thuyền bị bọn hải tặc này bắt cóc?"
“Điều này khó nói lắm.” Bên cạnh, Cố Bạch nói: “Nhưng nếu thực sự bị bắt cóc, tôi nghĩ chúng ta cần phải hành động."
Lê Văn Vân gật đầu.
Dù không còn là Người Gác Đêm nhưng nếu thực sự là tình huống bị bắt cóc, họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Quan sát một chút đi, cũng có thể là họ đang thực hiện các giao dịch với những người ở đây. Du thuyền chỉ là một vỏ bọc." Lý Thu nói.
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi qua thị trấn, đường xá bên trong đều là đường đất, nhà cửa hai bên cũng rất thô sơ, chỉ đơn thuần để ở.
Vẻ ngoài của đám người Lê Văn Vân có chút khác biệt, quần áo của họ cũng hoàn toàn khác với những người khác, trên đường đi lại không ít người tò mò nhìn đám người Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhận thấy rằng những người ở đây, đặc biệt là đàn ông, đều có vẻ tàn nhẫn, điều mà chỉ có trên chiến trường mới có thể bồi dưỡng ra được.
Anh không kìm được mà đi về phía trước và hỏi thuyền trưởng: "Họ chỉ là những tên cướp biển đơn giản thôi sao?"
Thuyền trưởng của chiếc thuyền này là một người Đông Á, Lý Kim Minh của Minh Giáo, nghe thấy câu này của Lê Văn Vân, anh ta lắc đầu nói: "Điều tôi biết được cũng không nhiều, ngày thường tôi cũng hiếm khi đến hòn đảo này để tiếp tế."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Chúng ta hiện tại đi đâu?"
“Đi thương lượng thỏa thuận với sếp của họ!” Lý Kim Minh nói: “Thẻ ngân hàng của anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lê Văn Vân gật đầu và nói: "Ừ, đã sẵn sàng."
Trong lúc trò chuyện, họ đã đến được phần trên của thị trấn, ngôi nhà ở đó tốt hơn nhiều so với ngôi nhà bên dưới, hơi giống một khu biệt thự lớn nhìn ra biển!
Khi Lê Văn Vân đến gần, cũng có một vài người ở cửa, họ để ngực trần và cầm súng, đang ngồi cạnh cửa và hút thuốc. Bên trong trang viên, cũng có một số người đứng tụm năm tụm ba, hoặc là cả đống người tụ tập với nhau.
Họ đang chơi với nhau, nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân bước vào, có mấy người lộ ra một chút hứng thú trên mặt.
Đi qua nhiều hành lang, họ bước vào một đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.
Nơi này có vẻ hoàn toàn khác với nơi tồi tàn bên ngoài. Mà bên trong này thì ít người hơn và yên tĩnh hơn rất nhiều!
“Mẹ nó, tên cướp biển này biết hưởng thụ thật chứ.” Cố Bạch nhìn xung quanh.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Lý Thu hỏi.
“Tôi đang xem áp trại phu nhân có xinh không.” Cố Bạch cười nói.
Lúc này, bọn họ rẽ một góc đi đến bên kia đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khóe môi Lê Văn Vân không khỏi hơi cong lên.