Trước cửa, một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó. Trông ông ta có vẻ hơi căng thẳng, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, nhìn vào bên trong. Đó chính là Lê Hàng, người được Tần Quốc Thịnh gọi tới.
Tần Quốc Thịnh và những Người Gác Đêm khác không bước tới, Lê Hàng cũng không dám tự ý làm liều.
Lê Trung Hằng đứng trên sân khấu nhìn về phía cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hàng, ông ta đã sững sờ.
Phía dưới, một số thành viên cấp cao của nhà họ Lê cũng sững người lại.
Lê Hàng đã mất tích một tuần, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lê Tử Thiên nhìn Lê Trung Hằng trên sân khấu, mà Lê Trung Hằng cũng nhìn anh ta. Khoảnh khắc đó, trong lòng hai bố con họ đều dâng lên một dự cảm không lành.
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện người đang ngồi lẫn trong đám đông là Lê Văn Vân cũng từ từ đứng dậy. Anh đi xuyên qua đám đông, bước đến trước mặt Lê Hàng, hờ hững nói: “Đi thôi.”
Diệp Mộng đang ngồi cách đó không xa.
Lúc nhìn thấy Lê Văn Vân đứng dậy, đi về phía Lộ Hàng, sắc mặt cô hơi thay đổi.
“Anh ta sắp bắt đầu rồi ư?” Diệp Kỳ nói.
Người Diệp Hinh khẽ run lên, bắt đầu từ lúc bước vào đây, lúc Lê Văn Vân cũng xuất hiện tại nơi này, cô ta cũng đã phải chịu một áp lực rất lớn.
Nhưng cô ta vẫn luôn cố gắng gắng gượng, vì Diệp Mộng đã nói, Lê Văn Vân sẽ rửa sạch nỗi oan khuất của chín năm trước.
Với tư cách là người có liên quan đến chuyện năm đó, cô ta cũng muốn tận mắt chứng kiến tất cả.
Hơn nữa, trong lòng cô ta cũng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.
Nhìn người đàn ông chậm rãi xuyên qua đám đông ở đằng xa kia, trong ký ức của cô ta, anh vẫn là một chàng trai hăng hái tràn đầy sức sống, còn bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành! Trước mắt cô ta trở nên hơi mờ mịt.
Lê Cảnh An vốn đang ngồi ở bàn của Lê Văn Vân cũng trở nên sửng sốt.
Ông ấy biết Lễ Hàng, nhưng ông ấy không biết tại sao Lê Hàng lại xuất hiện ở đây vào lúc này, tại sao Lê Văn Vân lại bước qua đó.
Nét mặt của những người khác cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Chỉ có Lôi Bân là nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười nhẹ: “Buổi biểu diễn chính đã bắt đầu!”
Trần Hi nghe thấy ông ta nói vậy liền nhớ đến những lời Lê Văn Vân vừa nói rằng muốn cho cô ấy nhìn thấy kịch vui, ánh mắt cô ấy cũng hiện vẻ hứng thú.
Tất cả mọi người đều đang ngồi đó nhìn về phía hai người họ, điều này khiến cho Lê Hàng và Lê Văn Vân đang bước về phía sân khấu trông đặc biệt bắt mắt.
Ánh mắt Lê Văn Vân rất bình thản, còn Lê Hàng ở bên cạnh anh lại thấp thỏm bất an trong lòng.
Trong lòng Lê Trung Hằng cũng vậy.
Ông ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lê Hàng là người nhờ ra tay với Lê Văn Vân, sau đó ông ta biệt tăm biệt tích hơn một tuần liền, mà trong khoảng thời gian đó Lê Văn Vân chẳng hề hấn chút nào cả.
Lúc ấy gia tộc xảy ra chuyện nên ông ta không có thời gian để bận tâm đến quá nhiều chuyện, nhất thời cũng không truy xét chuyện của Lê Hàng.
Mà bây giờ, Lê Hàng mất tích một tuần liền lại xuất hiện ở đây, còn Lê Văn Vân đang đứng bên cạnh ông ta, bước về phía Lê Trung Hằng.
Lê Trung Hằng không ngốc, ông ta biết Lê Hàng là người đã nhúng tay rất sâu vào chuyện của năm đó, bây giờ Lê Hàng và Lê Văn Vân cùng bước tới, ông ta biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nếu một vụ bê bối như vậy bị phanh phui ra, cộng thêm một chuỗi các sự kiện vừa diễn ra thì e là nhà họ Lê sẽ bị giáng một đòn đả kích trí mạng.
Phản ứng của ông ta cũng khá nhanh, ông ta vội vàng hô lên một tiếng: “Lê Hàng, ông nghỉ làm không xin phép mấy ngày liền, bây giờ còn dám đến buổi họp cuối năm của gia tộc, còn không mau quay về đóng cửa tự kiểm điểm lại đi. Còn cả cái tên đã từng có tiền án cưỡng gian này nữa, buổi họp cuối năm của nhà họ Lê chúng tôi không phải là nơi để loại tạp chủng như cậu đến đâu, cút ra ngoài!”