Lê Văn Vân cau mày: "Ba người khác của tiểu đội sắp đến Yên Kinh, cô không đợi họ ư?"
Hoàng Thi Kỳ lắc đầu: "Đợi thì có ích gì? Tôi muốn đến lúc đó, khi chúng ta đối mặt với Demps thật sự, tôi có thể giúp sức!"
Lê Văn Vân trầm ngâm một lát nhưng cũng không từ chối, thậm chí anh cảm thấy để Hoàng Thi Kỳ đến đó cũng chưa chắc là chuyện gì xấu, năng lực Hoàng Thị Kỳ cũng rất mạnh, nếu khu Tội Ác không có chuyện gì ngoài ý muốn thì không có nguy hiểm gì.
"Cũng được thôi", Lê Văn Vân nói.
"Nhưng anh phải hứa với tôi lúc anh đến Europa, phải nói cho tôi biết, nếu tôi chưa ra khỏi đó thì anh phải đến đón tôi, nếu anh không đưa tôi đi cùng thì cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh.", Hoàng Thị Kỳ cảnh cáo.
Lê Văn Vân bất ngờ, sau đó cười nhẹ: "Mối thù của Đường Đường chúng ta phải đòi lại cùng nhau chứ, tôi sẽ đích thân giao Perrin Dempsey cho cố kết liễu."
Hoàng Thi Kỳ nghe xong mới cười lên: "Được thôi, đến lúc đó tôi và nhóm bác sĩ Phạm cùng quay về, để tổng bộ điều máy bay đưa tôi sang."
Lê Văn Vân gật đầu!
Phạm Nhược Tuyết mát-xa đầu cho Lê Văn Vân, trong đôi mắt lạnh lẽo của cô lấp lánh ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.
Lê Văn Vân ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, anh cảm giác mặt mình như bị hôn lên một cái, sau đó có người rời đi.
Anh muốn mở mắt nhưng phát hiện cả người quá mệt mỏi, không cách nào mở được!
Anh ngủ thẳng đến khoảng mười giờ hôm sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Ngồi dậy từ sofa, anh nhìn quanh phòng, phát hiện trong nhà đã không còn hình bóng mấy người Phạm Nhược Tuyết, đồ đạc của họ cũng đã được đem đi.
"Lại một mình rồi đây.", Lê Văn Vân cười, sau đó ngồi dậy, suy nghĩ một hồi, có cảm giác trống vắng điều gì.
"Phù!", Anh thở mạnh một hơi, vệ sinh đơn giản rồi lái xe đến tập đoàn Trí Đạt, tìm Bành Hàn Đông!
Nếu nhiệm vụ đã kết thúc rồi anh cũng không cần ở lại công ty nữa.
Nói chuyện từ chức với Bành Hàn Đông xong, làm thủ tục ở công ty xong, anh về lại bộ phận tiêu thụ, tính nói tạm biệt với Lâm Nhã.
Tuy anh vẫn ở Yên Kinh nhưng có việc khác phải làm rồi, tính tình Lâm Nhã không tồi, nói với cô ấy đôi ba câu có lẽ vẫn được.
Đến của bộ phận tiêu thụ, anh móc điện thoại ra tìm số điện thoại của Nhan Như Tuyết, gọi sang.
"Alo!", rất nhanh giọng nói ngọt ngào của Nhan Như Tuyết vang lên: "Lâu quá không liên lạc với tôi đấy nhé, tôi còn tưởng anh hết hứng thú với chuyện của xương rồng rồi chứ!"
Lê Văn Vân sững người rồi cười nói: "Trưa nay ra ngoài dùng bữa đi!"
"Không thành vấn đề!" Nhan Như Tuyết nói: "Chỗ nào ấy nhỉ."
"Cô đặt đi, đặt xong rồi gửi địa chỉ cho tôi." Lê Văn Vân nói hai câu rồi cúp máy, sau đó nhìn
lại phòng làm việc của bộ phận tiêu thụ một lát rồi bước vào.