Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Tam thầm hốt hoảng.


Lê Văn Vân quả trẻ, đạt siêu cấp ở một độ tuổi trẻ như vậy, ông ta chưa thấy bao giờ.


“Đừng ép tôi diệt gốc cái sòng bạc chết tiệt này của ông” Lê Văn Vân vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.



“Lê Văn Vân!” Nhan Tam hừ mạnh một hơi: “Hôm nay cậu đến sòng bạc này không phải vì xương cốt sao? Tôi có thể cho cậu, đồng thời cũng cung cấp thông tin nơi chứa nó cho cậu.”


Lê Văn Vân dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhan Tam.


Nhan Tam thấy Lê Văn Vân dừng bước, cả người ông ta cũng từ trong khiếp đảm mà bình tỉnh lại, ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân: “Vậy nên... bây giờ có thể nói chuyện chưa?”


Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn ông ta.


“Mời bên này!” Nhan Tam bình tĩnh làm một động tác mời.


Lê Văn Vân trầm ngâm một lúc rồi vẫn đi theo Nhan Tam vào phòng trong.




Hết cách, xương cốt đó với anh mà nói có sức hấp dẫn rất lớn. Đây là biện pháp giúp mình thăng cấp nhanh nhất bây giờ.


Bước vào phòng trong, Nhan Tam vẫy tay nói: “Đưa cậu ta đi bệnh viện đi, mọi người lui ra!”


Mọi người gật đầu, sau khi họ rời đi, cả căn phòng chỉ còn lại ba người, Nhan Tam, Nhan Như Tuyết và Lê Văn Vân.


“Được rồi, chúng ta có thể nói rồi, tại sao lại mời tôi tới đây” Lê Văn Vân sờ mũi mình.


“Trước kia lúc tôi ném Đạo Lam Tinh ra, thật ra mục đích quan trọng nhất chính là tìm một đối tượng hợp tác.” Nhan Tam nói.


Lê Văn Vân khẽ thay đổi sắc mặt: “Thế nếu lúc đó bị người khác giành mất thì sao? Các người không vừa lòng thì không lẽ lại giết người cướp của à?”


“Không đến mức đó.” Nhan Tam cười nói: “Lúc đó nếu là ai đó chúng tôi không vừa ý thì người của chúng tôi sẽ trả giá cao hơn để giành lại, chỉ là cậu đây ra tay quá cao, giành được sự chú ý của chúng tôi, sau đó lại thấy cậu và bạn cậu giải quyết đám người Hứa Giang chỉ trong chớp mắt nên mới quyết định muốn hợp tác với cậu. Chỉ là sau này cậu không đến sòng bạc này nữa, chúng tôi cũng không tiện thám thính Hoàng Gia Gia để tìm cậu, vậy nên lần này mới ném cục xương ra.”


Trong lòng Lê Văn Vân thấy hơi kỳ lạ, anh không ngờ chuyện đưa xương ra của sòng bạc ngầm lại là vì đối phương muốn thu hút sự chú ý của mình.


“Sao ông biết tôi có hứng thú với cục xương đó?” Lê Văn Vân nheo mắt hỏi.


“Thử một lần thôi, bây giờ xem ra cậu có hứng thú với nó thật” Nhan Tam nói.


“Được thôi, hợp tác kiểu gì?” Lê Văn Vân hỏi.


“Nếu đã là hợp tác thì phải có thành ý chút mới được, cậu Lê tuổi trẻ mà đã bước vào hàng siêu cấp rồi, không biết học hỏi từ ai?” Nhan Tam hỏi.


“Tôi tự học đấy" Lê Văn Vân sờ mũi rồi nói.


Nhan Tam giật mình, sau đó lại cười: “Không muốn nói thì thôi, chuyện này cũng không khó đoán, tuổi này mà có thực lực thế này chắc cũng từng là vị Người Gác Đêm số 0 đã biệt tích mới làm được. Không biết tôi nói đúng không?”


Lê Văn Vân cười phá lên: “Người Gác Đêm số 0? Cũng là chưa gặp phải tôi thôi, gặp phải tôi thì cũng là hạng xoàng!”


Lời vừa nói ra làm Lê Văn Vân thấy lạ, giống như đang tự mắng mình vậy.


Nhan Tam sửng sốt một lần nữa, nghe những gì Lê Văn Vân nói xong, ông ta lại không chắc chắn gì nữa.


Qua một lúc, ông ta mới cười bất lực: “Được rồi, nếu cậu đã không chịu nói thì tôi cũng không hỏi nhiều, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi!”


“Tôi cho cậu tin tức của cục xương” Nhan Tam nói đến đây thì thả chậm tốc độ lại.


“Vậy ông muốn tôi làm gì?” Lê Văn Vân hỏi.


“Thế ông muốn tôi làm gì?” Lê Văn Vân hỏi.


Nhan Tam cười bí ẩn, sau đó nói: “Tất nhiên là một tương lai!”


“Hửm?” Lê Văn Vân hơi động lòng.


“Thế giới ngầm bây giờ càng lúc càng hoạt động năng nổ hơn, Hồng Nguyệt rục rịch, chiến tranh sắp xảy đến.” Nhan Tam thở hắt một hơi, nói tiếp: “Tôi hy vọng thật sự đến lúc đó cậu có thể bảo vệ cháu gái tôi, người nhà tôi an toàn.”


“Chiến tranh gì chứ, bây giờ là thời bình, ông nghĩ gì đấy!” Lê Văn Vân trề môi nói.


Nhan Tam lại khựng người một lần nữa, ông ta nhìn Lê Văn Vân khó hiểu.


Thấy ánh mắt Lê Văn Vân rất trong sáng, không hề giống đang nói dối, ông ta bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này rồi, sau đó lại cười bất lực: “Cậu Lê, bất kể cậu có biết hay không, giả vờ cũng được, nếu cậu có thể đồng ý với thỉnh cầu của tôi thì tôi sẽ đưa xương cho cậu! Đồng thời sau này cũng sẽ cung cấp tin tức khác về xương cho cậu.”


“Ông không sợ tôi đồng ý xong, gạt tin tức của ông xong thì bỏ chạy à?” Lê Văn Vân hỏi.


Nhan Tam cười nhẹ: “Về phương diện nhìn người thì tôi vẫn có tự tin lắm, tôi tin cậu!”


Lê Văn Vân bất ngờ, cũng cười nhẹ một tiếng: “Vậy được, tôi đồng ý trước vậy! Thế xương đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK