không!"
Bạch Tân Khôn nuốt nuốt bọt, con ngươi hơi co lại, khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân, sau đó dùng giọng run rẩy mà hỏi: "Sao mà... Làm sao có thể."
Một chọi mười, Cái này là con mẹ nó đang đóng phim à?
Lúc này, anh ta chợt thấy, Lê Văn Vân phía trước mặt, đang nở nụ cười đi về phía anh ta.
Bạch Tân Khôn bảo kê trong quán bar Lưu Hỏa, đủ để chứng minh anh ta xem như là một người kiến thức sâu rộng. Anh ta từng thấy một vài người có thể một đảnh hai đánh ba, thế nhưng loại người đánh mười mấy người này, vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, thời gian quá mau.
VietWriter
Nhìn mười mấy người nằm dưới đất, cùng với tên đang giạng thẳng chân ngồi bổ xiên dưới đất đằng trước kia, trên trán Bạch Tân Khôn, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.
"Lê Văn Vân, mày nghĩ cho kỹ, ở đây mẹ nó là quán bar Lưu Hỏa, bản thân anh Kỳ vô cùng bất mãn với mày, mày còn dám động thủ? Chuyện này chắc chắn không thể để yên, dù là khi mà còn ở nhà họ Lê, mày cũng không trêu nổi anh Kỳ, chứ đừng nói nói tới bây giờ mày không còn ở nhà họ Lê nữa!" Bạch Tân Khôn xoa xoa mồ hôi trên trán.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt anh ta, cười híp mắt nhìn anh ta, sau đó, móc ra điếu thuốc từ trong túi quần anh ta, tự châm lửa nói: "Cho nên nói, chỉ cho phép anh nói đánh phế tôi, chỉ cần nhận ra người là được, không cho phép tôi đánh anh, phải không?"
Nghe vậy, da đầu Bạch Tân Khôn có hơi tê dại.
"Đây là quy củ của quán bar Lưu Hỏa!" Bạch Tân Khôn cười lạnh nói: "Đúng là tao đã đánh giá thấp mày, không ngờ tới mày có thể đánh như vậy, nhưng mà mày lại dám động thủ với người của quán bar Lưu Hỏa ư? Lê Văn Vân, nhưng mày vừa mới trở lại Lâm Hải, đừng hòng trốn thoát khỏi Lâm Hải."
"Anh đang uy hiếp tôi à?" Lê Văn Vân phun một luồng khói thuốc về phía mặt Bạch Tân Khôn.
Bạch Tân Khôn thấy Lê Văn Vân nói vậy, theo bản năng cho rằng Lê Văn Vân vẫn có hơi SỢ rồi, anh ta gật đầu nói: "Mày có thể hiểu là vậy!"
"Cho nên, Diệp Kỳ vẫn luôn không muốn buông tha tôi nhỉ." Lê Văn Vân phun một vòng khói nói: "Vậy tặng anh ta một món lễ gặp mặt đi!"
"Bụp!"
Ngay sau đó, anh đột nhiên dùng sức, bóp cổ Bạch Tân Không
Bạch Tân Khôn chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ truyền đến, anh ta căn bản không cách nào phản kháng lại, trong chớp mắt, cả người anh ta đã bị Lê Văn Vân ấn xuống, hung hăng đập vào cạnh vách tường.
Khuôn mặt Bạch Tân Khôn trực tiếp dán lên vách tường, mặt mũi bầm dập ngay lập tức, máu mũi giàn giụa!
Cả người bại liệt trên mặt đất.
Trong mắt anh ta, vẫn tràn ngập vẻ không thể tin nổi như cũ.
Lê Văn Vân ngồi xổm trước mặt anh ta, nhìn Bạch Tân Khôn, thản nhiên nói: "Ôi, tôi đã nói rồi, tâm trạng tôi không tốt lắm, anh không nên liên tục đến trêu chọc tôi. Cần gì chứ!"
Nói rồi, anh dập tắt tàn thuốc, nhìn Bạch Tân Khôn nói tiếp: "Đúng rồi, bảo với Diệp Kỳ, chuyện lúc trước, tôi bị oan, tôi chỉ giải thích một lần, về phần anh ta tin hay không là chuyện của anh ta, nếu anh ta còn
muốn tiếp tục nhắm vào tôi, ví dụ như tìm loại người như mấy anh để đối phó tôi, tôi tiếp hết, nhưng mà, anh ta cũng phải nhận lấy hậu quả khi đã đối phó tôi!"
Nói xong, Lê Văn Vân đứng lên, đẩy cửa sau quán bar ra, ở cửa ra vào, anh dừng bước nói: "À, đúng rồi, anh nói cho anh ta biết, anh ta có thể lý giải lời nói của tôi thành uy hiếp!"
Nếu như đã trở lại, tất nhiên phải điều tra chân tướng, vậy thì Lê Văn Vân phải bày ra nanh vuốt của mình.
Quán bar Lưu Hỏa chắc hẳn sẽ không bại lộ thân phận của anh. Nếu người khác biết một đám người của quán bar Lưu Hỏa bị Lê Văn Vân đánh. Vậy thì quy tắc chế tác riêng cho quán bar Lưu Hỏa, không cho phép động thủ trong quán rượu, sẽ biến thành nói nhảm.
Sau khi thấy Lê Văn Vân rời khỏi ngõ hẻm, qua một lúc lâu, người trên mặt đất mới lục đục bò dậy, bọn họ không ai còn toàn vẹn, phần lớn đều bầm dập hết mặt mũi.