“Một thời gian nữa tôi sẽ đến, tới lúc đó sẽ liên lạc lại với ông." Lê Văn Vân cười nói: “Vậy tôi cúp máy trước, tiếp theo phải giải quyết chuyện ở đây trước."
Lê Văn Vân nói xong thì cúp điện thoại, sau đó buông Hoàng Gia Gia ra, vừa cười híp mắt vừa kéo một cái ghế ngồi xuống.
Lôi Bân cũng nở một nụ cười rồi kéo ghế ngồi xuống, ông ta nở một nụ cười như có như không nhìn về phía Hoàng Gia Gia.
Lúc này Hoàng Gia Gia rất xấu hổ, anh ta chịu đựng cơ thể đau nhức bước đến trước mặt Lê Văn Vân sau đó chân thành nói: "Lê Văn Vân, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, tôi không biết anh chính là người đã cứu ông nội và chị của tôi. Nếu như biết thì tôi chắc chắn sẽ không dám đối xử với anh như vậy đâu, xin anh hãy tha thứ cho tôi."
Thái độ của anh ta xem ra rất chân thành, dường như ngoại trừ dáng vẻ quần là áo lụa ở bên ngoài thì tên nhóc này vẫn rất tôn kính những người thân trong gia đình mình.
Sau đó Lê Văn Vân lại mỉm cười nhìn về phía Tân Tuyết Nhi đang ngồi cách đó không xa, Tân Tuyết Nhi bắt gặp ánh mắt của Lê Văn Vân thì toàn thân đều trở nên run rẩy, trên trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Hoàng Gia Gia cũng coi như một cậu ấm thích ăn chơi trác táng, nhưng tuyệt đối không phải là loại người thối nát trong trong xương tủy, tính ra thì anh ta vẫn khá có hiểu, thái độ đối với gia đình cũng như rất tốt.
Anh ta yêu thích các ngôi sao nữ cho nên đã thành lập công ty giải trí do mình quản lý, trong công ty của anh ta có không ít tên tuổi lớn của làng giải trí.
Còn Tần Tuyết Nhi là người trực thuộc công ty, đồng thời bây giờ cũng là cái tên hàng đầu của công ty bọn họ rồi.
Nếu nói thẳng ra thì Tần Tuyết Nhi dựa vào sự nâng đỡ của Hoàng Gia Gia mới có địa vị như ngày hôm nay, bây giờ cô ta đã đắc tội Lê Văn Vân, vừa rồi còn chứng kiến cảnh Hoàng Gia Gia bị Lê Văn Vân đánh đập tàn nhẫn như vậy vẫn phải cúi đầu nói xin lỗi, hiện tại chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt Lê Văn Vân thôi cũng đã đủ khiến da đầu của Tân Tuyết Nhi thấy tế dại.
Mặc dù Lê Văn Vân không nói gì, nhưng cô ta lại cảm thấy bản thân... sắp lạnh cóng rồi.
Cái gọi là ngôi sao nổi tiếng khi đứng trước mặt tư bản chân chính thì căn bản không đáng nhắc tới, đặc biệt là cái loại không có tác phẩm tiêu biểu chỉ toàn dựa vào việc thổi phồng hình ảnh để nâng thành ngôi sao lưu lượng như Tần Tuyết Nhi.
Chú ý tới sắc mặt Lê Văn Vân nên trên mặt của Hoàng Gia Gia cũng thoáng hiện lên một tia xoắn xuýt, có thể thấy được anh chàng này thật sự rất thích Tần Tuyết Nhi.
Nếu không tính tính cách của Tần Tuyết Nhi, chỉ xét về ngoại hình thì quả thật nhan sắc của cô ta cũng thuộc hàng cực phẩm.
“Anh Vân” Lúc này, cách xưng hô của Hoàng Gia Gia với Lê Văn Vân cũng thay đổi, dường như anh ta đã hạ quyết tâm chuyện gì đó rồi mới nói: “Anh Vân, thế này đi, tôi sẽ bảo công ty chúng tôi chấm dứt hợp đồng với Tần Tuyết Nhi, sau đó cũng không quan tâm tới cô ta nữa. Còn sau này cô ta có ký hợp đồng với ai đi nữa thì tôi cũng sẽ không nhúng ty vào, anh thấy sao?"
Sắc mặt của Tần Tuyết Nhi khẽ thay đổi.
Chấm dứt hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ mất kim chủ lớn nhất của mình, trước khi tìm được kim chủ khác thì sự nghiệp của cô ta trượt dốc không phanh là điều không thể tránh khỏi.
Mạng lưới quan hệ của Hoàng Gia Gia ở nơi nào, thì có thể nói nguồn lực của cô ta sẽ cuồn cuộn không ngừng ở nơi đó.
Bây giờ Hoàng Gia Gia muốn chấm dứt hợp đồng với cô ta, ít nhất cô ta cũng phải chìm nghỉm trong nửa năm.
Đương nhiên, may là Hoàng Gia Gia không nói sẽ phong sát hay chặn đứng đường hợp tác của cô ta với các tư bản khác, cũng coi như đã chừa một con đường lui không lớn không nhỏ cho cô ta rồi.
Nói đến đây, anh ta mới nhìn về phía Tần Tuyết Nhi rồi nói: "Cô còn không mau xin lỗi anh Lê Văn Vân đi."
Tần Tuyết Nhi vội lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng đứng lên.
Cô ta biết rằng nếu như mình không lên tiếng xin lỗi thì Lê Văn Vân không những không buông tha cho cô ta mà còn trực tiếp chặn hết đường lui, đến lúc đó rất có thể cô ta sẽ hoàn toàn bốc hơi khỏi làng giải trí.
Cô ta bước đến chỗ của Lê Văn Vân, cúi đầu nói: "Anh Lê Văn Vân, thật sự xin lỗi anh, những chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi."
Không biết là vô tình hay cố ý mà cô ta không thèm che ngực lại, bởi vì cúi người nên đã để lộ ra một vùng da lớn và một khe rãnh sâu sâu thẳm ở bên trong áo.
“Người phụ nữ này thật sự rất mưu mô” Lê Văn Vân thầm cười lạnh ở trong lòng.
Anh phất tay nói: "Cậu xem rồi tự giải quyết đi, tôi có việc phải làm nên phải đi trước đây."